Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 475: Chưa nhập hộ khẩu, cứ ở tạm đã ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:09:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốp! "Thằng An là mày gọi đấy hả? Mất dạy. Tao thấy mày ngứa đòn , tao nới lỏng da thịt cho mày hả?" Vương An giáng cho Lưu Đức Vượng một cái tát, rõ mồn một. Cũng chẳng là thực sự tức giận, câu nệ chuyện lớn bé gì, thuần túy là đ.á.n.h thành quen , chỉ là nhấc tay lên thôi, giống như câu "Đằng nào cũng tới ".
"Ơ, An, cháu vui quá, chú ba và hai kéo lạc hướng ạ." Anh ba gãi gãi gáy, vội vàng giải thích, vui quá đà, thuận miệng hết những gì trong lòng mất. Tuy rằng tuổi tác chỉ kém tới hai tuổi, nhưng từ nhỏ tới lớn bao giờ thắng , miệng cũng chẳng chiếm miếng lợi nào.
Bốp!
Được , ăn một cái nữa.
"Lời thì chịu trách nhiệm, đừng đổ cho khác." Lần là hai bước tới, thấy ba , liền tặng cho một "bài học trưởng" lâu gặp.
Lưu Đức Tín bên cạnh, suýt nữa thì bật thành tiếng. Anh ba cũng thật xui xẻo, gặp hai khắc tinh ở cùng , còn chọc . Chắc là ở quê cuộc sống nhỏ của quá thoải mái , quên mất những ngày đ.á.n.h hội đồng đây . Tuy rằng hai và An thường xuyên tranh giành thắng thua với , nhưng khi đối mặt với ba thì luôn chung một chiến tuyến. Theo lời An , chính là thể chịu nổi thấy "gian thần" nịnh hót lởn vởn mắt. Anh hai cũng cực kỳ đồng tình với điều .
Ai bảo năm đó ba mặt lớn ngọt miệng, khéo léo gì. Ông nội và bà nội tuy chiều chuộng , nhưng so với các em khác thì tương đối khoan dung, nếu cũng sẽ hình thành cái tính cách bất cần đời như . Anh ba lúc đó thích khoe khoang, lợi là khoe , đ.á.n.h là điều tất yếu. Sau đó mách, hai và An mắng đ.á.n.h , cứ thế lặp lặp , cho đến khi ba hiểu đạo lý " thức thời mới là tuấn kiệt".
"Sao , mày thấy cái , đổi sang cái sân ?" Vương An kiêng nể gì mà bật thành tiếng, Lưu Đức Vượng trêu chọc, trong lòng thầm nghĩ cái thằng ba tái phát bệnh cũ , đây là khoe khoang với ?
"Không đổi, chỉ là định hỏi thôi, hỏi vu vơ mà, hi hi." Anh ba xua tay , cái sân mắt vượt quá mong đợi của , no bụng rỗng tuếch mới nghĩ chuyện đổi, chỉ là theo bản năng vài câu thôi. Trong mắt , Lưu Đức Tín việc đáng tin cậy hơn Vương An nhiều, tin em nhà ?
"Hai đứa chú ý một chút, đừng luôn bắt nạt thằng ba, nó cũng cha , vợ nó còn đang ở trong kìa." Chú ba tới với Lưu Đức Nghĩa và Vương An.
"Vẫn là chú ba thương cháu nhất, hai là lớn, học theo lớn một chút chứ. Không chú ba, bọn cháu chỉ đùa thôi ạ." Anh ba cạnh chú ba, ngẩng cằm chỉ hai và An bên cạnh, đó với chú ba.
Chú ba khẽ gật đầu, mấy em từ nhỏ đến lớn đ.á.n.h , cãi cũng bao giờ giận dỗi thật, chú qua nhắc nhở một tiếng là vì vợ của Lưu Đức Vượng đang ở đây, dù thấy cũng thoải mái.
Mèo Dịch Truyện
"Thằng An, chú cũng hỏi, cái sân so với cái sân cháu tìm thì thế nào?" Không quản nữa, chú ba Vương An cũng hỏi câu hỏi mà Lưu Đức Vượng hỏi đó.
"Chú ba, chú già mà để ý cái sân , đổi sang đây ở ? Cháu nhé, chú cần tốn công hỏi , cứ chuyển thẳng qua đây mà ở. Cháu thấy thằng tư việc đáng tin cậy hơn An nhiều." Anh ba đảo mắt, liếc Vương An một cái, với chú ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-475-chua-nhap-ho-khau-cu-o-tam-da.html.]
"Mày đấy, trận đòn nào cũng chịu oan ..." Chú ba bực bội Lưu Đức Vượng, cái thằng cháu ba đ.á.n.h ít là vì cái miệng .
"Chú ba, chú yên tâm , cái sân cháu tìm bố cục cũng gần giống cái , bảo dưỡng cũng , gì khác biệt ạ..." Vương An tuy chú ba hỏi cái gì, nhưng cũng chắc chắn như Lưu Đức Vượng là đổi chỗ, nên chỉ đơn giản giới thiệu một chút.
"Gần giống , thế cũng . Chú nghĩ dù kém một chút cũng . Cái sân giá chắc rẻ nhỉ, nếu mà còn hơn cái , thì áp lực về tiền bạc sẽ lớn đấy." Chú ba Vương An xong, thở phào nhẹ nhõm, chú lo lắng mấy đứa trẻ chỉ lo tìm sân mà cân nhắc đến vấn đề giá cả. Mua nhà một là nhất, nhưng vẫn tính đến áp lực thực tế.
"Ôi chao, chú ba, cái chú cần lo , cháu và Đức Tín chống lưng cho chú , cần vội vã thế ." Sau khi hiểu suy nghĩ của chú ba, Vương An mở lời an ủi.
" , chú ba, đừng nghĩ nhiều như , tiên hãy tìm cách định ở Tứ Cửu Thành tính tiếp."
"Vâng, chú ba, chú cứ lời thằng tư và thằng An , cứ yên tâm ở , công việc định cũng muộn." Lưu Đức Tín và hai đều cùng Vương An khuyên nhủ, nhưng chắc cũng tác dụng lớn lắm, lớn tuổi vẫn khá coi trọng chuyện .
"Đức Vượng, mau đây." Mấy đang chuyện, một lát mới cửa Hoa Thùy, bên trong thím ba vẫy tay gọi ba qua. Anh cả Lý và vợ chồng chị hai đang bên cạnh, chắc là chuẩn bàn bạc .
"Ồ, đợi cháu một lát, cháu còn xem phòng nữa." Anh ba với chú ba một tiếng, về phía thím ba, vài câu xong bắt đầu xem qua loa các phòng.
"Đức Tín, cháu cũng đây một chút." Gọi xong ba, thím ba gọi Lưu Đức Tín qua.
"Thím ba, chuyện gì ạ?"
"Đức Tín, cái nhà giá cụ thể thế nào? Chính phòng, tương phòng và đảo tọa phòng thì giá cả ?" Thím ba nhỏ giọng dò hỏi, cả Lý và rể hai bên cạnh cũng vểnh tai lên, chờ đợi câu trả lời của Lưu Đức Tín.
"Ờ, thím ba, giá chừng ạ. Chính phòng là cao nhất, tiếp đến là đông tương phòng, tây tương phòng, nhĩ phòng, cuối cùng là đảo tọa phòng..." Lưu Đức Tín giơ một bàn tay , lật thêm hai cái, đơn giản qua giá thị trường đại khái. Với chất lượng của cái sân , chủ nhà giá đó thật sự đắt, đương nhiên cũng liên quan đến việc Lưu Đức Tín trả bằng tiểu hoàng ngư. Dù quy định thế nào nữa, bây giờ tiền giấy vẫn giữ giá bằng đại dương và vàng.
"À , cứ tham khảo cái mà bàn bạc xem nhà ở phòng nào là , bây giờ vẫn chốt , giao dịch . Mọi cứ ở tạm , đợi định hẵng tính." Lưu Đức Tín bổ sung giải thích cho , khi tới đây, các gia đình đều chi phí sinh hoạt ở Tứ Cửu Thành thấp, cơ bản đều đưa ít tiền, dám là thể trả hết bộ, nhưng cũng gần đủ . Bây giờ vẫn thể thủ tục, cứ đợi thêm .
"Ồ, thím , chúng bàn bạc ." Thím ba gật đầu, lúc ba cũng xem xong phòng và , ba gia đình bắt đầu tìm một căn phòng bàn bạc.