Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 452: Có người ở ga ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:06:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Anh Tống, còn mối quan hệ ? Sẽ ảnh hưởng đến chứ?" Ba sánh vai, Lưu Đức Tín Tống bên cạnh, tò mò hỏi.

 

"Ôi dào, là chữa bệnh quen ở nhà ga, một chính sách của họ thôi. Chúng chỉ hỏi thăm chút, mua vé vẫn theo đúng quy trình của , chuyện gì, ảnh hưởng gì ?" Anh Tống giải thích cho Lưu Đức Tín tình hình cụ thể.

 

Là một bác sĩ, là một bác sĩ tay nghề giỏi, quen ở khắp các ngành nghề chuyện lạ. Người ăn ngũ cốc, ai mà bệnh. Nhân viên ga tàu hỏa quen khi chữa bệnh, Tống nghĩ nếu những nơi khác mua d.ư.ợ.c liệu thì từng cố ý hỏi thăm chuyện mua vé .

Mèo Dịch Truyện

 

Lúc đó tàu hỏa còn thông, cũng chẳng quy định nào công bố, gần đây tuyến đường mới mở thì mới thêm chút ít. Bây giờ thông xe bao lâu, năng lực vận chuyển còn hạn chế, đặc biệt là năng lực vận tải hành khách đủ, chủ yếu vẫn là để đảm bảo các hoạt động quân sự và vận chuyển vật tư quan trọng.

 

Có khi cả ngày hôm đó chẳng chuyến nào, nên hỏi thăm tin tức , kẻo phí công . Ngoài , để thuận tiện cho việc công giữa hai nơi, thông thường cũng sẽ giữ một phần vé, dùng để đáp ứng nhu cầu công tác khẩn cấp.

 

Đương nhiên, hiện tại việc quản lý vận hành đường sắt cũng đang trong giai đoạn quy chuẩn hóa, các quy định đang dần thiết lập và thiện, bất cứ lúc nào cũng thể những điều chỉnh mới. Nghe , Lưu Đức Tín cũng chợt hiểu .

 

Vé mà mua khi từ Tứ Cửu Thành đến đây, hẳn là do dùng quan hệ công việc mà , đối phương đưa liên lạc cho cũng là vì cân nhắc đến điều , chẳng lẽ kỳ nghỉ kết thúc để kẹt ở Bảo Châu .

 

nghĩ sai lệch , nghĩ quá nhiều. Đương nhiên trong chuyện chắc chắn gian lận, "nước quá trong thì cá, quá soi mói thì bạn" mà.

 

Người thực sự đạt công danh, lui về ở ẩn mà vẫn khen ngợi, thậm chí còn vì bá tánh mà rút đao chỉa về đồng đội lộ vảy rồng mơ hồ, lẽ chỉ một duy nhất mà thôi.

 

Trong ấn tượng cố hữu của về thời đại , luôn cảm thấy các bộ phận hiện tại đều khá coi trọng nguyên tắc, dốc sức nghiêm phòng cấm tuyệt những hủ tục của xã hội cũ, để thế giới mới vấy bẩn một chút nào.

 

Thực tế mà , những suy nghĩ đây ít nhiều vẫn còn lý tưởng hóa. Suốt mấy ngàn năm qua, nhiều thứ dễ dàng mà thanh trừ . Giống như mê tín , các hình thức tuyên truyền quản lý ban đầu chỉ thể quét sạch bề mặt, nhưng trong thâm tâm thì vẫn như cũ.

 

Đến khi dòng lũ nhân đạo ập đến, trả cái giá tổn thất vô mới thanh lý phần lớn. Dù cũng thể tận gốc, bao nhiêu năm c.h.ế.t sống .

 

Hiện tại vẫn là thời kỳ kiên nhẫn giảng giải đạo lý, hiệu quả hiển nhiên, nếu sẽ các phong trào vận động . Nhiều đời vẫn thường chế giễu Ấn Độ, đối phương khiêm tốn giảng đạo lý, họ sẽ cho rằng đó là sợ hãi , nên càng đằng chân lân đằng đầu.

 

Nghĩ thì đó chỉ là biểu hiện tập trung cực đoan của bản chất con , thực tế, nhiều trong xương cốt cũng một cái "tính tiện" như . Chỉ khi búa tạ đập đầu mới những lời giảng giải và cảnh báo đó là nghiêm túc, mới hối hận.

 

Và liệu hối hận vì sai thì chắc, lẽ là hối hận vì đủ cẩn thận nên bắt mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-452-co-nguoi-o-ga.html.]

"Vậy thì quá, tiện thể hỏi thăm tình hình, xác định thời gian thì chắc đến sớm một đêm để ngủ ." Lưu Đức Tín thở phào nhẹ nhõm một chút, đó khi liên quan đến việc dùng quan hệ, lòng vẫn chút căng thẳng.

 

Tuy nhiên, khi trở về thì sẽ đông hơn nhiều, hỏi cho rõ ràng gì là . "Đến lúc đó cứ qua nhà ở, sân nhà các vẫn dọn dẹp, ở một đêm còn đủ để ."

 

Làm hàng xóm hai năm, quan hệ họ hàng, Tống nhiệt tình mời Lưu Đức Tín đến nhà ở nhờ. "Lần chắc , lúc về thì đông, dọn dẹp đơn giản cho đủ chỗ ở là , thể ảnh hưởng đến hiệu thuốc."

 

Lưu Đức Tín cảm ơn Tống, lắc đầu nhã nhặn từ chối lời mời. Mấy nhà cùng về, cái sân nhỏ đó chắc chen chúc lắm.

 

"Phải , thì đến lúc đó cứ qua lấy ít đệm và chăn mang , cần mua nữa." Anh Tống sẽ đến, cũng cố chấp tiếp tục mời, sân hiệu t.h.u.ố.c đúng là đủ chỗ, nhưng cung cấp chăn đệm để ngủ thì vẫn thể .

 

"Được, thì phiền Tống ." Chuyện Lưu Đức Tín từ chối nữa, bây giờ buổi tối trời vẫn lạnh, phụ nữ và trẻ em vẫn cần chú ý giữ ấm.

 

"Chào chủ nhiệm Lận, hỏi thăm về chuyện vé tàu mấy ngày tới." Đến văn phòng trong nhà ga, Tống tới chào một cán bộ đang bàn.

 

"Ồ, bác sĩ Tống, định mua t.h.u.ố.c ? Ờ, đây là bốn vị nào ?" Chủ nhiệm Lận thấy tiếng, ngẩng đầu thấy Tống, đáp , thấy mấy phía thì sắc mặt nghiêm túc một chút.

 

Sở dĩ là bốn , đương nhiên là gặp gỡ vợ chồng Vương An và Mục Xuân Hoa tại quảng trường phía đông nhà ga, Mục lão gia cùng, lẽ là con gái và con rể dạo nhiều hơn trong thành Bảo Châu, để vun đắp tình cảm hơn.

 

"Mấy vị nhà của , vé tàu cũng là hỏi thăm giúp họ." "Bác sĩ Tống, cũng đấy, vé dự phòng tuy nhưng nhiều, đến lúc đó thể sẽ phân phối vé ..."

 

Chủ nhiệm Lận cũng truy hỏi thêm, trực tiếp kiên nhẫn với Tống. Chuyện cũng gì to tát, vốn dĩ phần vé còn thuộc quyền điều phối của ông, sắp xếp một lượng nhỏ vé thì vẫn , vé thì càng dễ hơn.

 

Lưu Đức Tín xong thì đau đầu, bốn còn chắc mua , thì đằng còn cả một đám lớn nữa chứ. Năm lúc về chắc thể mua vé thông qua quan hệ công việc nhỉ.

 

"Chủ nhiệm Lận, là thế ạ, chúng năm , từ Tứ Cửu Thành đến đây, theo kênh công việc, ông xem phần lẽ phù hợp yêu cầu chứ, với đưa một phần nhà theo, vé cũng ." Không đợi Tống tiếp, Lưu Đức Tín trực tiếp bước lên, giải thích với chủ nhiệm Lận.

 

"À, thì , nếu nhà nhiều thì chúng cũng sẽ cố gắng sắp xếp cho . , các từ Tứ Cửu Thành đến đây, lúc mua vé thông qua chủ nhiệm Nhiễm ?" Chủ nhiệm Lận Lưu Đức Tín giải thích, nét mặt cũng giãn nhiều, thuộc diện điều chỉnh trong quy định thì dễ chuyện hơn.

 

" , chính là chủ nhiệm Nhiễm, là thông qua đồng nghiệp trong cục liên hệ giúp thủ tục ạ." "Cậu ở đơn vị nào?" "Làm ở Sở Công an ạ." "Ồ, đây các giải quyết mấy vụ án lớn , giỏi thật! Ấy, đồng nghiệp là họ Trịnh đấy chứ?"

 

 

Loading...