Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 449: Không động phòng nữa ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:06:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đức Tín, sáng sớm mai sẽ qua đây nữa, thẳng đến Bảo Châu luôn, cũng cứ thẳng qua đó, chúng tập trung ở ga tàu.” Trước lúc khởi hành, Vương An tới mặt Lưu Đức Tín, qua về kế hoạch ngày mai.

 

“Ừm, vấn đề gì, đường về cẩn thận một chút.” Sắp xếp thế , An mà vòng qua đây cùng thì sẽ tốn thời gian, chia .

 

Lưu Đức Tín và Ba dẫn theo nhà đường lớn, tiễn cả nhà ông ngoại rẽ sang hướng Tây, khuất khỏi tầm mắt, mới trở về đại viện nhà .

 

“Anh Ba, bên chị Ba thế nào ?” Hai em Lưu Đức Tín ở phía , khi đóng kỹ cửa lớn, trò chuyện.

 

“Chị dâu của ? Tình hình gì cơ?” Anh Ba vẻ mặt khó hiểu Lưu Đức Tín hỏi.

 

“Là chuyện đây chị từng hỏi, chuyện cả bên ngoại của Tứ Cửu Thành, nghĩ kỹ ? Ngày mai là mua vé đó.” Thấy bộ dạng của Ba, Lưu Đức Tín vỗ trán, nhận rõ, vội vàng hỏi một nữa.

 

“Ồ, chuyện , chắc là qua , hôm nay họ cũng tới đây , kết quả cụ thể thì vẫn rõ, lát nữa nhà hỏi chị xem .” Anh Ba nhớ chuyện vợ từng hỏi han đây, thời gian chạy chạy bận quá nên suýt nữa quên mất chuyện .

 

Hôm nay cũng gặp vợ , nhưng nhớ hỏi chuyện , vợ chắc hỏi , xem kết quả thế nào.

 

Ngày mai là bắt đầu chuẩn , tin tức chính xác thì cả hai bên mới tiện chuẩn tương ứng.

 

“Tú Ninh , chuyện chuyển nhà em với cả ? Anh nghĩ ?” Anh Ba vén rèm cửa nhà, dỗ dành cặp song sinh đang chạy tới quấy rầy chỗ khác, đến mặt vợ hỏi.

 

“Hỏi , họ cũng quyết định , chỉ là hôm nay khá nhiều , nên ngại phiền Đức Tín . Anh nghĩ là cứ xin một địa chỉ , đợi một thời gian nữa chúng định thì tìm một dịp khác tự xe qua đó.” Chị Ba và Điền Đan đang trong nhà trò chuyện, Ba hỏi, bèn qua ý của trai .

 

Thảo nào hôm nay lúc tiễn cả nhà ông ngoại ngoài, nhắc đến chuyện mua vé, chị Ba về nhà cũng nghĩ tới việc nhanh chóng báo cho Lưu Đức Tín, hóa là bên cả Lý ý thoái lui .

 

“Chị dâu, , đằng nào cũng đông thế , thiếu mấy họ , hơn nữa cùng sẽ an hơn nhiều, bây giờ tàu cũng yên bình lắm , lúc về còn gặp kẻ trộm, suýt nữa động d.a.o đó.” Lưu Đức Tín khá hài lòng với suy nghĩ của cả Lý, nhà loại tham lam vơ vét, bây giờ giúp đỡ mua vé, đợi đến Tứ Cửu Thành Ba chị Ba trông nom một thời gian đầu, cũng đến nỗi đeo bám.

 

“Đức Tín, thật, sẽ quá phiền phức cho chứ? Anh nghĩ nếu thì tự , tìm việc thì về đón chị dâu và các cháu cũng .” Chị Ba Lưu Đức Tín, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, ý của cả là nếu phiền thì giúp mua một tấm vé, nếu thật sự thì định một thời gian nữa tự mua vé , chuyện nhà đẻ em gái quá khó xử.

 

“Chuyện phiền phức ở chỗ vé tàu dễ mua, thật cũng chắc là thể mua , đến lúc đó để về là , nếu bên cả Lý thể chấp nhận, ngày mai sẽ lo luôn thể, để họ ở nhà chuẩn kỹ càng đợi khởi hành là .” Lưu Đức Tín cũng dám cam đoan, cho dù đến Bảo Châu tìm mối quan hệ lấy vé, cũng dám tất cả đều chỗ .

 

Nếu tính tất cả , lượng vé cho đoàn nhiều, trừ khi tự xếp hàng mua, nếu nhờ khác giúp thì đòi quá nhiều vé khó mà mở lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-449-khong-dong-phong-nua.html.]

 

“Đứng một chút thì , thường xuyên việc nặng nhọc, chút vất vả chắc chắn chịu . Em cũng lo họ tự thì an , cùng chắc chắn là nhất. Vậy cứ mua vé thì mua luôn cho họ , mua em sẽ bảo Ba báo cho họ.” Nghe Lưu Đức Tín về những khó khăn, chị Ba thở phào nhẹ nhõm, vài tiếng đồng hồ thôi, thể mệt hơn việc nặng nhọc ?

 

Tiện thể mua luôn cho , đến lúc đó cả nhà qua, cũng tiện trông nom lẫn , chỉ là để bố quê nhà thì lo lắng, chỉ thể hy vọng cả đến Tứ Cửu Thành, sớm tìm việc , an cư lập nghiệp, nhanh chóng đón bố qua đó.

 

Đằng nào thì ở làng cũng chẳng gì đáng để lưu luyến nữa , năm đó lúc kết hôn, nếu nhà họ Lưu thể vững, đúng lúc đội công tác đến đóng quân trong làng, e rằng sẽ những ngày tháng như bây giờ.

 

“Thế thì quá, ngày mai cứ đợi tin tức nhé. Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai dậy là khởi hành.” Bên chị Ba cũng xác nhận , về cơ bản là còn gì nữa, Lưu Đức Tín ý định của , định lát nữa chợp mắt một chút, bữa tối để các chị dâu chuẩn , điều chỉnh trạng thái sẵn sàng khởi hành.

 

Ngay cả việc mời khách ăn cơm đơn giản, Lưu Đức Tín cũng cảm thấy mệt mỏi , dù cũng nhiều họ hàng bạn bè, hàng xóm láng giềng đến, mỗi hỏi một câu thì cũng đủ để bận rộn đối phó .

 

Huống hồ đám sớm tò mò về chuyện của Lưu Đức Tín và Điền Đan , hỏi một câu thì là điều thể, xung quanh hai chẳng bao giờ ngớt , thể trực tiếp đuổi , chỉ đành ứng phó thôi.

 

Cả ngày hôm nay, Lưu Đức Tín và Điền Đan đều cảm thấy cơ mặt sắp co rút , đến cuối cùng cứng đờ cả , thể hiện một cách máy móc.

 

Ngay cả với tinh thần lực của Lưu Đức Tín, cũng suýt chút nữa chịu nổi, một câu, thật là đáng sợ đến mức !

 

13. “Ấy da, Đan Đan, hôm nay là ngày đại hỷ của hai đứa, cứ thế mà ngủ quên mất, định động phòng nữa ?” Giải quyết xong chuyện trong lòng, chị Ba bình thường trở , mắt chứa ý Điền Đan, thỉnh thoảng liếc Lưu Đức Tín, trêu chọc hai .

 

“Chị dâu, chị cũng cái , em chơi với chị nữa .” Điền Đan thẹn thùng đỏ bừng cả mặt, đưa tay giữ chặt vai chị Ba, vỗ nhẹ chị liên tục nũng nịu.

Mèo Dịch Truyện

 

Lưu Đức Tín cũng đỏ mặt tía tai, ngờ chị Ba với tính cách hiền lành thục nữ như , bắt đầu vẻ hướng theo lối mấy bà thím trong làng .

 

là phụ nữ kết hôn, cái gì cũng dám , còn dám hơn cả đàn ông, bây giờ mới coi như thực sự chứng kiến.

 

Với kiểu phụ nữ như chị Ba, Lưu Đức Tín và Điền Đan mà thực sự đối đầu chắc là đối thủ, những lúc tuổi tác thực sự là một lợi thế, kiến thức học vấn cũng chẳng tính là gì.

 

Lưu Đức Tín đó với Điền Đan về chuyện , đầu tiên chắc chắn sẽ tổ chức ở quê nhà, quá vội vàng, vẫn là đợi khi về Tứ Cửu Thành, thực sự tổ chức nghi thức thì mới tiến hành đêm động phòng hoa chúc thực sự.

 

Đến lúc đó nhất định cho Điền Đan một lễ cưới trọn vẹn, một ký ức đẽ, đợi đến khi về già, vẫn còn nhớ như in, một ký ức đến mức thể kể cho con cháu .

 

 

Loading...