Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 446: Cuối cùng cũng kết thúc ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:06:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Còn ngây đó gì, mau lên xe .” Chị cả trách lầm con trai, còn cằn nhằn nữa, chỉ giục Điền Tín lên xe. “Ờ ờ, con lên ngay.” Điền Tín miệng thì đáp lời thoăn thoắt, nhưng bước chân lề mề, về phía chiếc xe ba bánh, mắt cứ chằm chằm chiếc xe lừa bên cạnh. Cuối cùng, ánh mắt uy h.i.ế.p của , bé mới chịu lên xe của Lưu Đức Tín.
“Khóa cửa ?”
“Khóa ạ.”
“Vậy thì thôi.” Lưu Đức Tín dồn sức đạp một cái, chiếc xe ba bánh dẫn đầu lao vút .
“Cậu tư, sướng quá, nhanh hơn ba bọn họ nhiều!” Khởi động , Điền Tín cũng chẳng nghĩ đến chiếc xe lừa nữa, chiếc xe lừa và xe đạp bỏ phía , cảm thấy "ngon" , còn dậy nhảy nhót hai cái.
“Cẩn thận đấy, nếu mà ngã xuống thì mà chịu trận.” Điền Đan và chị cả vội vàng đưa tay giữ chặt đứa bé , ấn thùng xe, chị cả còn giơ tay đ.á.n.h cho Điền Tín hai cái.
Mèo Dịch Truyện
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm thì lúc nào cũng nghĩ mấy trò nguy hiểm, còn tự cho là ghê gớm lắm, một chút cũng thể lơ là cảnh giác. May mà lúc xuất phát chị cả nghĩ đến điểm , đổi chỗ với chị hai, nếu thì chắc ghìm thằng nhóc .
Hai chiếc xe phía vẫn chậm rãi , chị dâu ba đang mang thai, ba lái xe cũng cẩn thận hơn nhiều, rể hai cũng đạp xe theo bên cạnh.
Khi trời dần sáng, cả đoàn cũng đến ngôi làng của ông ngoại.
“Đốt pháo kìa!” Vừa đầu làng, Điền Tín bắt đầu nhấp nhổm, chỉ tay về phía lớn.
“Nghe thấy , con cứ lo mà ngoan . Đến nơi đừng linh tinh, nếu mà thấy thì coi chừng cái m.ô.n.g đấy.” Chị cả giơ tay đ.á.n.h một cái, hai tay giữ chặt vai con trai, mắt chằm chằm bé từng chữ một.
Không , ai mà thằng nhóc tinh nghịch lúc đó gây chuyện gì, ngày đại hỷ mà khó chịu thì chút nào. Điền Tín gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tỏ ý nhớ, mới thoát khỏi tay .
“Nghe tiếng là từ phía bắc làng vọng , kiệu cô dâu bắt đầu vòng quanh làng , chúng cũng cố gắng lên .” Lưu Đức Tín lắng hướng tiếng động truyền đến, là phía gần biên giới huyện, chắc là dùng xe, mà là kiệu nâng tới, đầu gọi ba bọn họ phía mau đến nhà ông ngoại.
Kiệu còn theo tuyến đường định một vòng, đến giờ Thìn thì vượt cửa ải, tức là chín giờ đến nhà là . Là bà con bên ngoại của Vương An, Lưu Đức Tín và đoàn đến khi cô dâu nhà, nhất là đầu giờ Thìn.
May mắn là hôm nay xuất phát sớm, năm giờ sáng , bây giờ xem giờ thì đến nhà cả chắc bảy giờ, chậm trễ chút nào.
Chuyện chắn cửa, giữ cổng thì Lưu Đức Tín sẽ tham gia, dù cũng là cán bộ , dù thì những cùng thế hệ kết hôn còn nhiều, cứ để họ thể hiện thôi. Bây giờ còn đỡ, làng quê cưới xin nhiều những trò tục tĩu như , đều khá là trang trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-446-cuoi-cung-cung-ket-thuc.html.]
“Đến đấy, mau nhà , giúp tiếp khách.” Nhà cả lấp đầy bởi đủ loại đồ trang trí rực rỡ, thấy Lưu Đức Tín và đến, cả bảo hậu viện phân công.
Một lúc để ý, Điền Tín trộn đám trẻ con, cùng chúng nô đùa ầm ĩ.
Giờ lành đến, cô dâu nhà . Mục Xuân Hoa trong bộ áo cưới đỏ rực, đội khăn che mặt, các nữ nhân đỡ khỏi kiệu, việc đầu tiên là bước qua yên ngựa, lấy chữ “An” (bình an), khắp nơi đều là mấy cái liên tưởng đồng âm… Tiếp theo là bước qua chậu lửa, lẽ cái nên bãi bỏ , bây giờ thể là quy định quá nghiêm ngặt, hoặc là do quan hệ của Vương An chuyển từ quân đội sang Tứ Cửu Thành, dù thì vẫn còn khá nhiều nghi lễ cổ xưa.
Mỗi nghi lễ đều chủ hôn hô to, những bà con hàng xóm xung quanh cũng những lời chúc phúc, lúc , ai nhảy kiếm chuyện khó chịu cả. Lưu Đức Tín tham gia góp vui mà ở trong nhà giúp sắp xếp chỗ .
Lễ cưới náo nhiệt qua, màn chính mà lũ trẻ mong chờ mới đến. Trước đó đều là những thứ lớn thích, ăn cỗ mới là điều mà lũ trẻ quan tâm nhất, sớm thấy mùi thơm thoang thoảng trong sân mà nhỏ dãi.
Vốn dĩ chuyện đỡ rượu đều là ba , nghĩ nếu say quá thì ai lái xe về, Lưu Đức Tín đành mặt theo An mời rượu từng bàn. Mặc dù tửu lượng của cũng chỉ bình thường, nhưng chịu nổi cái việc thể gian lận mà, trực tiếp gian là xong chuyện.
Thực cũng quá nhiều ép rượu, về cơ bản đều là , dù cũng thể chậm trễ tân lang động phòng . Chủ yếu là đông, dù là nước lọc thì thải ngoài cũng bức bối đủ đường.
Lưu Đức Tín cuối cùng cũng cảm thấy cái mệt của việc cưới xin, đây còn là từ góc độ ngoài cuộc, còn An bên chắc còn mệt mỏi hơn. Chả trách hôm qua cứ lẩm bẩm, rằng bằng học chỉ tổ chức tiệc rượu. Lưu Đức Tín cũng cảm thấy vô cùng may mắn với quyết định của .
……
“Đức Tín, các cháu chắc chắn đều lên Tứ Cửu Thành sống hết chứ? Cái căn nhà cũ định xử lý thế nào?” Trong căn nhà chính ở sân giữa nhà họ Lưu, ông ngoại ở vị trí chủ tọa, hút tẩu thuốc, Lưu Đức Tín và Lưu Đức Vượng hỏi.
Thời gian đến ngày thứ ba đám cưới của An, cả đại gia đình ông ngoại đều đến nhà Lưu Đức Tín từ , bao gồm vợ chồng An và bác Mục. Buổi trưa Lưu Đức Tín cũng tổ chức mười mâm cỗ ở nhà, mời họ hàng, bạn bè, hàng xóm láng giềng, tổ chức nghi lễ gì cả, chỉ là bày bàn ăn uống, dẫn Điền Đan mắt , thông báo tin kết hôn.
Sau khi bận rộn xong xuôi, dọn dẹp bàn tiệc, các nữ nhân sân tụ tập chuyện, còn Lưu Đức Tín thì dẫn ông ngoại và những khác sân giữa chuyện về việc lên thành phố.
“Vâng, bà nội và cháu sớm nhớ ba cả nhà , cả nhà đoàn tụ bên thì hơn. Còn về căn nhà, cháu nhờ chú Bỉnh Trung bên nội giúp trông nom, hàng năm Thanh minh giỗ chạp chúng cháu vẫn về thắp hương mà.” Lưu Đức Tín kế hoạch của gia đình , nhà chú Bỉnh Trung đều là những thật thà, đáng tin cậy.
Trước đây ba từng nghĩ rằng chi sẽ ở quê nhà trông coi mồ mả tổ tiên, cụ và Vương Ngọc Anh lúc đầu cũng định sống mãi ở thành phố, trong lòng cũng lá rụng về cội. Chỉ là Lưu Đức Tín cảm thấy, già thì , ở mấy em cũng thể chăm sóc , nhưng đối với thế hệ của nhà ba mà , sự chênh lệch sẽ lớn. Đến khi sự chênh lệch ngày càng lớn, ba khó tránh khỏi con cháu oán trách, Lưu Đức Tín thực sự nỡ.
Dù thì xu hướng tương lai, cũng từng trải qua cái khó khăn từ Sư Đà Lĩnh đến Linh Sơn, bây giờ cơ hội thoát khỏi xiềng xích của Sơn Hà Tứ tỉnh, gì cả thì khó chấp nhận. Còn về việc căn nhà cuối cùng sẽ thuộc về ai, chắc cũng sẽ vấn đề gì.