Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 388: Vẫn còn nạn nhân ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:11:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Căn sân viện chỉ còn ba gian chính phòng là còn ở , mái của hai gian nhà ngang thì mất một nửa, cửa sổ cũng rách nát tả tơi. Tường bao quanh thì vẫn còn nguyên vẹn, hề hư hại chút nào, là vốn dĩ như , là do nghi phạm sửa chữa. Không tốn bao nhiêu tiền, là nhà riêng sân riêng, phù hợp với nhu cầu của hai tên buôn .
“Tìm xem chìa khóa , nếu thì trực tiếp đạp cửa.” Lưu Đức Tín phanh xe, với hai phía .
“Ừm, đây .” Đa Môn lục lọi gã đàn ông vài lượt, móc chìa khóa từ trong túi đưa cho Lưu Đức Tín.
Lưu Đức Tín xuống xe, mở cổng , cùng Đa Môn đẩy chiếc xe trong sân. Mặc dù bây giờ trong ngõ chẳng mấy , đều tham gia hoạt động dọn dẹp , nhưng vẫn sẽ qua , dừng xe ở cổng khác thấy, sẽ thu hút sự chú ý và gây bất tiện cho công việc.
“Đa gia, cứ thẩm vấn tại chỗ, lục soát một lượt. Đồng chí Tiểu Chu, cô giúp trông chừng nhé.” Lưu Đức Tín đ.á.n.h giá sơ bộ sân viện, chuẩn lục soát kỹ lưỡng, đồng thời để Đa Môn thẩm vấn, khai thác thêm những thông tin đằng .
Cô gái tóc ngắn của ủy ban phường, tức đồng chí Tiểu Chu, hỗ trợ Đa Môn, cảnh giác đề phòng đồng bọn của nghi phạm xuất hiện.
“Được thôi, cứ yên tâm , những chuyện dơ bẩn đằng đám súc sinh chắc chắn ít, đều moi hết.” Đa Môn cũng nổi cáu, loại buôn ghê tởm nhất, thường là kiểu bắt cóc trẻ con hành hạ đến tàn phế, những đứa trẻ đến tay chúng c.h.ế.t thì cũng tàn tật, gọi chúng là súc vật cũng quá lời.
5. Cô Tiểu Chu càng thêm xúc động, đó thấy bộ dạng sợ hãi của bé Cẩu Đản ngoan ngoãn, trong lòng cũng dồn nén một cục lửa. Trước đây ở căn cứ, cô tham gia công tác phụ nữ và trẻ em, từng chứng kiến nhiều điều đen tối, ngờ khi đến Tứ Cửu Thành, một thành phố lớn, vẫn là bộ dạng , càng khiến niềm tin cách mạng của cô thêm kiên định. Thế giới quá ô uế, hãy để những đốm lửa cháy đồng cỏ đốt cháy chúng đến cùng, trả cho bách tính một thế giới mới trong sạch, tươi sáng.
Có những kẻ, thấy sông Hoàng Hà từ bỏ ý định. Đám trẻ tìm thấy hết , mà gã đàn ông vẫn ngừng kêu oan, một mực chối cãi. Hơn nữa, còn la to hơn, như cố ý gây sự chú ý của những dân xung quanh và qua đường. Đã rơi tay công an mà vẫn thành thật, xem tự tin tài ăn của , định thu hút thêm tới gây rối để thoát .
Đáng tiếc bây giờ vẫn còn giữ "chấp pháp văn minh", đối với Đa Môn, một cảnh sát lão luyện, rác rưởi nào mà từng thấy, vài chiêu xuống tay là những thành thật ngay mà còn tự hạ giọng.
Lưu Đức Tín chính là trong "cuộc giao lưu hữu nghị" của họ, bắt đầu điều tra kỹ lưỡng sân viện. Những thứ bề mặt chắc chắn thể điều tra gì, đối với loại lão làng , họ sớm tổng kết đủ kinh nghiệm để tránh né sự kiểm tra của quan chức và dân chúng. Cứ lấy việc mua lương thực mà , đừng bây giờ cách nào thống kê chi tiết từng , cho dù , đám súc sinh cũng coi những đứa trẻ bắt cóc là , để chúng c.h.ế.t đói cho ăn mới là chuyện bình thường. Dù bắt cóc khá nhiều đứa trẻ, cũng thể phân biệt từ lượng tiêu thụ lương thực.
“Đầu óc khá , tiếc là dùng việc chính đáng.” Lưu Đức Tín một vòng qua loa ở chính phòng, cuối cùng dừng cánh cửa nhà ngang phía Tây hỏng, tên nghi phạm nam vẫn chịu khai mà .
“Thưa cấp , chúng oan, thật sự trẻ con xe.” Nghi phạm thấy Lưu Đức Tín dừng ở cửa nhà ngang phía Tây, bắt đầu kêu oan. Tuy nhiên, Lưu Đức Tín thể , giọng chút căng thẳng.
“Đốt báo mộ, mày định lừa ma quỷ hả. Oan ức gì mà bọn mày chạy? Trẻ con còn thể tự chui thùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-388-van-con-nan-nhan.html.]
“Chúng sợ mà, các là công an, chẳng là cảnh sát , ai mà sợ chứ.”
“Diễn tiếp , cứ diễn tiếp , mày tưởng thể che giấu , thấy , đồng nghiệp của tao sớm rõ bản chất của bọn mày . Đã cho mặt mũi mà điều, đ , đợi mà ăn đạn .” Đa Môn tinh ranh lắm, thấy thái độ của Lưu Đức Tín là phát hiện , nhổ một bãi nước bọt tên nghi phạm vẫn đang chối cãi mắng.
Lưu Đức Tín bịt mũi, đẩy cánh cửa nhà ngang rách nát bước . Từ những chi tiết đất cho thấy, căn phòng vẫn luôn . Mặc dù chất một đống tạp vật để che đậy, nhưng bố trí rỗng bên trong, cùng với miệng đường hầm che giấu tiết lộ những bí mật ẩn giấu.
Từ khi bước sân viện, Lưu Đức Tín rà soát quét qua bộ khu vực, nhanh phát hiện đất nhà ngang phía Tây bóng , mà chỉ một. Đều là những bóng dáng nhỏ bé, một chút động tĩnh, là tình hình gì. Lưu Đức Tín quen thuộc với địa đạo và mật thất, ở quê nhà ở ít, từng thấy đủ loại thiết kế, đủ loại lối ở nhà bạn bè. Sau khi đến Tứ Cửu Thành, còn tự tay một cái nhỏ, nông choẹt ở sân nhà . Không dám đào sâu quá, sợ thấm nước. Cái thời đó, nước ngầm ở đồng bằng Hoa Bắc vẫn rút cạn thành rỗng, đào sâu một chút là nước đọng. Hơn nữa lượng mưa cũng nhiều, mỗi năm còn ngập lụt, Lưu Đức Tín dám như ở quê, đào mấy lối bên ngoài sân, chỉ sợ trời mưa nước sẽ chảy ngược .
Mèo Dịch Truyện
Hôm nay thì chứng kiến , khi Lưu Đức Tín phát hiện bóng và xác định vị trí mật thất, bắt đầu tìm lối , từ gian nhà chính bắt đầu, cuối cùng tìm thấy ở nhà ngang. Cũng thôi, là súc vật thì chắc chắn coi những đứa trẻ là đồng loại, một vụ ăn vốn thì cũng chẳng quan tâm ngập nước c.h.ế.t .
“Đa gia, mặc kệ , thì thôi, cho cơ hội cũng vô dụng, qua đây giúp một tay.” Lưu Đức Tín tìm thấy lối đó gọi Đa Môn , cô Tiểu Chu ở cạnh xe kéo, trọng trách trông coi nghi phạm giao cho cô .
“Tìm thấy ?! Nếu đối phương tìm c.h.ế.t thì khỏi cần quan tâm.” Đa Môn cũng cảm thấy thất vọng gì, dù cũng đang ở ngoài trời, còn của các ban ngành khác nữa, một thủ đoạn vẫn tiện sử dụng . Huống hồ cũng đối phương giành bất kỳ biểu hiện nào, thể cho họ một chút cơ hội nào, cái c.h.ế.t mới là lối thoát duy nhất cho những kẻ .
“Ngay , .” Lưu Đức Tín vén nắp miệng đường hầm, đưa tay cảm nhận luồng gió thổi , may mắn là thể thông khí. Ít nhất sẽ ngạt c.h.ế.t .
Đi vài bước thang, hai liền khom lưng đến cửa mật thất lòng đất. Từ những vết tích bên cạnh cho thấy, mật thất lẽ là do hai tên đến đây đó mới đào, chứ do sân viện sẵn.
“Cầm đèn pin, chú ý cảnh giác!” Lưu Đức Tín từ túi áo khoác lấy một chiếc đèn pin đưa cho Đa Môn, bản cũng cầm một chiếc, bật công tắc chiếu sáng con đường phía .
“Này thật đấy, lúc nào cũng mang theo ít đồ đạc nhỉ.” Đa Môn nhận lấy cũng bật đèn, ngạc nhiên hỏi.
“Buổi tối hành động nhiều, chuẩn thôi. Dừng một chút, mở cửa.” Lưu Đức Tín đáp qua loa, cảm nhận cửa cơ quan nào, đưa tay chuẩn kéo cửa . Đạp cửa sẽ gây tiếng động lớn, sợ lũ trẻ bên trong hoảng sợ.
“Hai tên khốn nạn , đúng là súc vật mà!”