Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 311: Nhà họ Hà bàn tán, chuẩn bị gặp mặt ---

Cập nhật lúc: 2025-10-03 00:24:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ơ, cô, ngay đây, ngay đây ạ.” Vương An ngờ vẫn thoát , vội vàng . Đừng ghét Vương Ngọc Anh phiền phức, đây cũng , hai sắp ba mươi tuổi đầu, ai gặp cũng giục.

 

“Nhớ đấy, đừng qua loa đại khái, nếu lỡ mất thì mà hối hận.” Vương Ngọc Anh đến đó thì dừng , hết đến khác cứ khiến bà lo lắng ngơi.

 

“Thôi , quản các nữa, Đan Đan đây, chúng bàn chuyện ngày mai gặp mặt.” Vương An lảng sang một bên, Vương Ngọc Anh cũng thèm để ý đến nữa, gọi Điền Đan gần, bắt đầu bàn bạc.

 

Theo lẽ thường, chuyện do hai nhà thông qua mai mối mà định đoạt. Lưu Đức Tín và Điền Đan là yêu đương tự do, lão La miễn cưỡng xem là mai mối, cũng thời gian quản mấy chuyện . Tuy nhiên, cũng bận tâm đến những thủ tục rườm rà đó, trực tiếp chuyện thì tiện hơn.

 

Điền Đan đáp một tiếng tới, cùng bà cụ và Vương Ngọc Anh tụm thì thầm.

 

Lưu Đức Tín rảnh rỗi việc gì , liền cùng Vương An về gian nhà phía tây của , bắt đầu trò chuyện. Công việc, tương lai. Cuộc sống ở Tứ Cửu Thành, kế hoạch về quê.

 

Cho đến khi trong gian nhà chính truyền đến tiếng gọi ăn cơm.

 

 

“Trụ Tử, chơi mà hôm nay về muộn thế?”

 

Trụ Tử ăn no uống kỹ trở về nhà trong khu sân giữa, là Hà thị tới trách móc.

 

“Mẹ, con cả, con nhà chú Lưu với Hổ Tử.” Trụ Tử cảm nhận sự quan tâm của , gãi đầu ngây ngô .

 

“Trụ Tử, ôm, ôm.” Bé gái Vũ Thủy lúc chạy tới, chặn trai đòi bế.

 

“Này, con nhóc , học ai mà đòi gọi là thế hả.” Trụ Tử cúi bế Vũ Thủy lên, trừng mắt hù dọa.

 

“Dám quát Vũ Thủy nhà , xem bố đ.á.n.h con.” Chưa đợi bé Vũ Thủy bĩu môi tiếng, Hà Đại Thanh tới, giơ tay cốc đầu Trụ Tử một cái, đó bế bé Vũ Thủy lòng trêu đùa.

 

“Hì hì! Đánh Trụ Tử.” Vừa lòng Hà Đại Thanh, bé Vũ Thủy liền toe toét, chỉ Trụ Tử với Hà Đại Thanh.

 

, đ.á.n.h Trụ Tử.”

 

“Hừ, nhóc con, trêu . Thôi , chấp chú.” Trụ Tử mặt quỷ chọc em gái chơi một lúc, đến cạnh chú hai.

 

Mèo Dịch Truyện

“Trụ Tử, con ăn gì, cho con một ít.”

 

“Mẹ, cần ạ, con ăn ở nhà chú Lưu .”

 

“Chuyện gì thế, năm mới mà con ăn cơm ở nhà ?”

 

“Chú Lưu mời con, chắc là chuyện vui nên mời khách.”

 

“Ồ, chuyện vui gì , cần gọi bố con qua biếu quà ?” Hà thị hỷ sự mời khách, bèn hỏi xem cần lớn đến một chuyến .

 

“Chắc cần ạ, chỉ là chú Lưu đổi công việc . , bố, chú hai, chú Lưu cảnh sát , ơ, đổi tên thành công an . Bố và chú xem, đây là chuyện ạ?” Mặc dù Lưu Đức Tín giải thích cho ở nhà, nhưng đầu óng Trụ Tử vẫn khó tiếp thu, định hỏi ý kiến lớn.

 

“Với tư cách của Lưu , công an chắc là tệ, hơn nữa cách phe Hồng hành xử khi thành, cảm thấy chắc chắn mạnh hơn cảnh sát ngày xưa.” Hà Đại Thanh và Thái Toàn Vô Trụ Tử , đều ngớ một lát, suy nghĩ một hồi .

 

Trụ Tử cha và chú cũng , liền lặp những lời Lưu Đức Tín với . Trụ Tử bây giờ đang ở tuổi trí nhớ , huống hồ ngốc thật, chỉ là tính cách bộc trực, về cơ bản diễn đạt hết ý nghĩa của lời .

 

“Đã như thì chắc chắn vấn đề gì . Xem phận của Lưu cũng hề đơn giản.” Thái Toàn Vô bình thường ít , chỉ cắm đầu việc, nhưng xét về đầu óc, ông giỏi nhất trong nhà họ Hà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-311-nha-ho-ha-ban-tan-chuan-bi-gap-mat.html.]

 

“Dù thì chúng cũng là dân thường, chuyện thì sợ gì cả, hơn nữa Lưu ở đó, dù gặp chuyện như ngày xưa, cũng nơi để lý lẽ.” Hà Đại Thanh cũng gật đầu, sự thể hiện của đội quân là điều ai cũng thấy rõ, ít nhất một nền tảng tin tưởng. Hơn nữa, trong triều thì dễ việc, đạo lý ông hiểu rõ. Không nhất thiết nhờ vả gì, mà là khi gặp chuyện, ít nhiều cũng chút tự tin.

 

“Vâng , chú Lưu cũng , nếu gặp chuyện bắt nạt, thể với chú .” Trụ Tử thấy nhà đều như , chút lo lắng trong lòng cũng tan biến.

 

“Thôi , mau dọn dẹp ngủ .”

 

“Vâng lệnh!”

 

 

“Đức Tín! Lão Tứ! Lưu Đức Tín!” Cùng với sự đổi của cách xưng hô, giọng điệu cũng ngày càng nghiêm khắc hơn, Lưu Đức Tín giật một cái, chợt tỉnh hẳn.

 

“Mẹ, con dậy , dậy ngay đây ạ!” Anh vươn tay kéo chăn lên, trùm kín cổ siết chặt, miệng cũng ngừng, vội vàng đáp lời gọi của . Chậm thêm chút nữa, chắc sẽ mở cửa xông giật chăn. Lúc đó thì mà khổ sở.

 

“Nhanh lên, Đan Đan dậy từ sớm , mỗi con là còn ườn giường.”

 

“Con , đang mặc quần áo đây, đến ngay đây.” Lưu Đức Tín miệng, nhưng cơ thể vẫn trong chăn ấm, tận hưởng ấm ủ cả đêm. Đặc biệt là so với khí trong phòng, càng thấy dễ chịu hơn.

 

“Thôi bỏ, vẫn là nên dậy thôi.” Sau khi chần chừ một lúc, Lưu Đức Tín vẫn c.ắ.n răng dậy, vội vàng lấy quần áo từ giữa hai lớp chăn , nhanh chóng mặc . Nếu ủ ấm trong đó, thì lúc mặc sẽ lạnh buốt lắm, đặc biệt là đồ lót.

 

“Mau ăn cơm! Ăn cơm xong còn sửa soạn nhanh lên, đừng lề mề hỏng việc.” Thấy Lưu Đức Tín ngáp ngắn ngáp dài nhà chính, Vương Ngọc Anh chỉ chậu rửa mặt bảo rửa, bắt đầu múc cơm cho .

 

“Không vẫn còn sớm lắm ? Không cần thiết…”

 

“Mẹ cần thiết là cần thiết, nhanh lên!” Lời xong Vương Ngọc Anh ngắt lời.

 

“Vâng , xong ngay đây ạ.” Thôi , , quyền, Lưu Đức Tín thêm gì nữa, đổ một ít nước nóng chậu, rửa mặt hai cái, đến bàn xuống bắt đầu ăn cơm.

 

“Cái áo , nhăn hết , bộ khác.”

 

“Màu sắc hợp, trang trọng chút.”

 

“Cũng , vui tươi một chút.”

 

“Được , mặc bộ . Đồ đạc chuẩn xong ?”

 

“Mở cho xem, thiếu gì .”

 

“Ừm, đúng đồ , , gói .”

 

“Xe chuẩn xong ?”

 

“Không cần chuẩn ? Bẩn như thế, con lau ?” Ăn cơm xong, Vương Ngọc Anh bắt đầu sai Lưu Đức Tín bận rộn. Ban đầu tưởng trọng nghi thức, là chuyện đơn giản, ngờ vẫn xoay như chong chóng.

 

“Được , cứ thế , Đan Đan, con xem cần bổ sung gì ?”

 

“Dì ơi, cần ạ, như thế .”

 

“Vậy thì , xuất phát thôi!”

 

 

Loading...