Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 299: Lại Gặp Hối Thúc Kết Hôn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 00:24:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không ngờ, lão Tứ còn mấy ngón nghề !” Nghe Vương Ngọc Anh kể , cùng với lời bổ sung của những nhà khác, Lưu Đức Nghĩa khỏi cảm thán. Bình thường nhiệm vụ chiến đấu bận rộn, cũng quên mất lão Tứ từng kể cho chuyện , coi như là đầu . Lúc rời nhà, Lưu Đức Tín vẫn là một thằng nhóc con lớn hẳn, dù gặp qua hai , trong đầu vẫn là hình ảnh thiếu niên non nớt ngày xưa. Không ngờ cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng .
“Anh cả con hai đứa con , chị dâu cả còn đang mang bầu một đứa nữa, bên lão Tam cũng một cặp song sinh, giờ mang nữa thì , lão Tứ bên cũng nơi chốn , giờ thì chỉ còn mỗi con thôi đấy!” Nói xong chuyện của Lưu Đức Tín, Vương Ngọc Anh lẩm bẩm hết lượt các nam đinh trong nhà, mũi dùi chĩa về phía Lưu Đức Nghĩa.
“Ơ, con bên tình hình đặc biệt, tiện như ở nhà, để tính ạ.” Nghe chuyện phiếm, cuối cùng trở thành trung tâm của chuyện phiếm, Lưu Đức Nghĩa gãi đầu.
“Tình hình đặc biệt gì chứ, dù thế nào thì cũng cưới chứ, nếu mà cứ độc mãi, còn gì nữa? Sẽ chẳng .” Vương Ngọc Anh lời con trai thứ thì bực , miệng lầm bầm mắng mỏ.
“Không , , con , bọn con quy định, đạt đủ các yêu cầu, đó xin cấp phê duyệt thì mới thành .” Lưu Đức Nghĩa giải thích quy định của tổ chức, khiến tiếng than vãn của Vương Ngọc Anh nhỏ một chút, mà cũng chỉ là một chút thôi.
“Ê, Đức Nghĩa, dì xong quy định của các cháu, cháu còn thiếu điều nào? Tuổi tác thì sắp đủ còn gì.” Cô bên cạnh xong chen hỏi, qua năm nay tính tuổi mụ là hai mươi chín , đợi đến sinh nhật thì tuổi thật cũng là hai mươi tám .
“Ơ, cái , nếu tính nghiêm ngặt thì vẫn còn thiếu sót…” Lưu Đức Nghĩa ấp úng .
“Thiếu sót là ? Thiếu cái gì? Nào, để xem.” Vương Ngọc Anh cũng chẳng buồn hỏi thăm những năm Lưu Đức Nghĩa sống , cứ rõ chuyện cưới xin , nếu còn dây dưa thì bà đồng ý . Bây giờ bà chỉ Lưu Đức Nghĩa nhanh chóng thành con, trận chiến còn kết thúc , dù bà cố gắng tự kiểm soát nghĩ đến điều , thì nỗi sợ hãi trong lòng vẫn thỉnh thoảng hiện lên.
“Tuổi tác thì đợi qua sinh nhật, chức vụ thì đủ chạm vạch thôi…” Lưu Đức Nghĩa ngậm lời trong miệng một lúc lâu, cuối cùng vẫn , nếu , Vương Ngọc Anh sẽ sốt ruột mất.
“Ôi, thì chẳng là đạt tiêu chuẩn , chỉ thiếu một đối tượng thôi, , tự tìm một ?” Cô vỗ đùi .
“ đấy, lão Tứ , bên con một ý với con, con chuyện với ?” Lúc , bà cụ cũng nhớ chuyện Lưu Đức Tín từng đây, Lưu Đức Nghĩa hỏi.
“Có ý với con? Anh là … Chà, cái miệng lão Tứ đúng là nhanh thật…” Lưu Đức Nghĩa hỏi đến ngớ , nghĩ một lát thì lão Tứ là ai , vẻ mặt bất lực đáp. Chỉ cần với nhà, nếu giải thích rõ ràng, e rằng đừng hòng nghĩ đến chuyện yên . Lưu Đức Nghĩa thầm mắng vài câu cái miệng lanh chanh của Lưu Đức Tín.
…
Ách xì! Ách xì!
Lưu Đức Tín đang cùng Điền Hoài Trung và lão La uống rượu đột nhiên đầu hắt hai cái.
“Sao , cảm cúm ? Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.” Điền Đan lấy khăn tay đưa cho Lưu Đức Tín, bảo lau chùi một chút, vẻ mặt lo lắng dặn dò.
“Không , chắc ai đó đang nhắc đến con thôi.” Lưu Đức Tín nhận lấy lau qua, đến bồn rửa mặt rửa qua loa, tiện thể giặt khăn tay mấy vắt khô treo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-299-lai-gap-hoi-thuc-ket-hon.html.]
“Thế nào, cô em gái nào đang nhớ ?” Khi trở bàn ăn xuống, Điền Đan mỉm Lưu Đức Tín . trong nụ đó mang theo sát khí, Điền Hoài Trung và lão La bên cạnh cũng chợt xoay mắt qua. Một cũng mang theo sát khí, còn thì ít nhiều chút hả hê.
“Sao thể, một tiếng hắt là nhớ, hai tiếng hắt là mắng, chắc là thằng khốn nào đó đang con thôi.” Lưu Đức Tín lắc đầu lia lịa, tay cũng ngừng vẫy vẫy. Chà, mặt tương lai bố vợ mà lời chứ…?
“Đan Đan, nãy con gì ý gì ?” Cảm thấy chú Điền vẻ nghiêm túc thật, mặt đầy vẻ nghiêm nghị hỏi, ánh mắt còn Lưu Đức Tín nữa.
“Bố, con đùa thôi mà, chú La đấy ạ.” Điền Đan thấy bố đang lo lắng cho , giận dỗi, lè lưỡi . Vừa nãy lỡ lời, quên mất còn bố và chú La ở đây.
“Đừng nghiêm túc thế chứ, lão Điền, thanh niên mà, đôi khi cũng chút tình tứ, chúng đừng xen gì, thằng Đức Tín chú còn tin ?!” Lão La vội vàng hòa giải, khi Điền Đan giải thích, ông liền là đang về ai, đây khi cứu Lưu Đức Tín báo cáo cho ông.
“Hừ, ai trong lòng nó nghĩ gì.” Điền Hoài Trung cũng kiềm chế cơn giận , lẽ hôm nay bàn bạc chuyện gặp mặt, sự khó chịu trong lòng đè nén xuống, giờ đột nhiên châm ngòi. Dù là ôn hòa, nhã nhặn, tính khí đến mấy, khi gặp chuyện con gái sắp xuất giá, e rằng tính khí cũng chẳng là bao. Lưu Đức Tín bày tỏ sự thấu hiểu.
“Đan Đan, em nãy suýt nữa thì vùi c.h.ế.t !” Lưu Đức Tín nhân lúc chú Điền và lão La đang uống rượu trò chuyện, ghé sát tai Điền Đan thì thầm.
Mèo Dịch Truyện
“Đáng đời! Anh cứ xem là cô em gái nhỏ nào ? Bố em sắp xem biểu hiện của đấy.” Điền Đan cũng khẽ khẽ đáp bằng giọng thì thầm.
“Yên tâm , biểu hiện của chắc chắn hảo.” Lưu Đức Tín nhướng nhướng mày tiếp tục thì thầm với Điền Đan.
…
“Ơ, cái mà lão Tứ , là một chiến hữu của con, cùng tham gia chiến đấu mấy năm …” Lưu Đức Nghĩa bắt đầu cố gắng giải thích mối quan hệ với cô gái cho Vương Ngọc Anh.
“Cái đó quan tâm, chỉ đúng là chuyện như lão Tứ ?” Vương Ngọc Anh những chuyện linh tinh khác, ngắt lời Lưu Đức Nghĩa hỏi thẳng.
“Ơ, cái , , tuổi tác cách nhiều ạ?” Thấy Vương Ngọc Anh vẻ hỏi cho nhẽ, Lưu Đức Nghĩa đành .
“Ý gì? Lớn hơn thì lớn hơn chứ, nữ lớn hơn hai tuổi là bạn , nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng, nữ lớn hơn bốn tuổi phúc thọ đến, nữ lớn hơn năm tuổi bằng già, lớn hơn một tuổi thì , nữ lớn hơn một tuổi vợ.”
“Mấy cái vớ vẩn gì thế, là con lớn hơn cô gần mười tuổi lận.” Lưu Đức Nghĩa với vẻ dở dở .
“Chỉ thế thôi , thì gì , hai nếu trúng , tuổi tác chút đó đáng gì.” “ thế, bố con với con tuổi cũng xấp xỉ thế, chẳng cũng sống lắm ?” Bà cụ bên cạnh lên tiếng , vì con trai thứ thẳng tuổi tác, điều đó cho thấy trong lòng nó vẫn đối phương. Đã trúng thì chuyện đều dễ .