Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 293: Nghi thức kết thúc, dân chúng phấn khởi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:22:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phía Tiền Môn kết thúc , trạm tiếp theo ?”
“Nghe là Đông Giao Dân Hẻm.”
“Thật giả đấy? Đó là khu của bọn Tây mà, khắp Tứ Cửu Thành, bao đổi chủ, từng ai dám bén mảng đó.”
“Lời , thể lừa dối , nếu thì thà đừng còn hơn.”
“Cũng , thì ít nhất cũng thử chứ, qua khỏi giao lộ là ?”
Khi đoàn quân dần xa, những xung quanh bắt đầu bàn tán.
Đặc biệt là khi sẽ qua Đông Giao Dân Hẻm, dân đều tỏ nghi ngờ.
Bởi lẽ Tứ Cửu Thành bao nhiêu năm, thành trì đổi cờ xí của vương giả, nhưng thực sự từng thế lực nào dám phái quân đó.
Đối với dân trong thành, đó là một vùng đất cấm, khi ngang qua còn đề phòng bắn.
“Đã sẽ qua, thì chắc chắn sẽ . Quân đội giống những đội khác, lưng thẳng tắp kiên cường lắm.”
Lưu Đức Tín bên cạnh một lúc, cũng tham gia cuộc trò chuyện.
“Biết là họ giỏi đ.á.n.h đấy, nhưng đó là bọn Tây …”
Trải qua bao nhiêu năm lịch sử tủi nhục đây, dân vẫn còn chút e dè trong lòng khi đối mặt với đám mũi to.
“Bọn Tây thì chứ, ai cũng một cái đầu vai, một mũi hai mắt, gặp quân đội con em của nhân dân thì vẫn cứ ăn đòn thôi. Giờ thời Tiền Thanh, cũng thời Quốc dân đảng, dựa cái mặt, giương mấy khẩu pháo để kiếm lợi lộc, thì cửa .”
Lưu Đức Tín rõ sức mạnh của đội bộ binh nhẹ một thế giới , "cơm kê với s.ú.n.g trường" một chọi mười bảy, thành tích thể tra cứu.
Không, c.h.ế.t !
Đó chính là câu trả lời nhất của những bậc tiền bối dành cho lũ quỷ Tây ngày xưa.
Mèo Dịch Truyện
“Ở đây mà nghĩ linh tinh thì ích gì, chúng cứ theo xem thử , thật giả chẳng sẽ rõ ngay .”
“Đi, xem.”
“Đi xem!”
Dần dần, dòng bắt đầu đổ về phía đoàn quân đang hành tiến, ngọn lửa trong lòng dân cũng khơi dậy.
Những sống mảnh đất , dù cuộc sống như ý , thì niềm kiêu hãnh ăn sâu m.á.u thịt vẫn còn đó.
Nền móng do tổ tiên gây dựng, dù giày xéo giày xéo bao nhiêu năm, thì tinh thần cũng chỉ là tạm thời ẩn , chứ hề tiêu tan.
Đợi đến mấy năm , khi các ngọn núi lớn trong nước dời , và thành tích đối ngoại một nữa xuất hiện, cuối cùng châm ngọn lửa kiêu hãnh trong lòng những chủ của mảnh đất , bùng phát sức mạnh long trời lở đất.
Đợi đến khi Lưu Đức Tín cùng theo dòng đến ngã tư Đông Giao Dân Hẻm, thì chỉ thấy phần đuôi của đội quân tiến thành trong.
“Ối giời ơi, đúng là thật kìa!”
“ là mở mang tầm mắt thật, dám thật sự phái quân đó, bọn quỷ Tây ai chặn ?”
“Biết thế đợi ở đây , thật xem cái vẻ mặt của đám quỷ Tây sẽ như thế nào.”
“Vẻ mặt thế nào ư? Không phục cũng nhịn, giống như cái bình lớn mà phục vụ thôi.”
“Hì hì, ông chuyện thật trình độ, đám mũi to ngoan ngoãn nhường đường, để quân đội của chúng thoải mái .”
Dù chỉ thấy phần đuôi của quân đội, nhưng đối với dân Tứ Cửu Thành mà , đó là một sự kiện như tiếng sét giữa trời quang.
Bình thường thì cứ thấy đám nước ngoài vênh váo tự đắc, coi dân chúng gì, giờ thì cũng co rúm thế , ngoan ngoãn nhường đường cho quân đội của , tinh thần cũng theo đó mà phấn chấn hẳn lên.
“Các vị, đừng thật, lúc còn thấy đấy, cả đời chắc quên .”
“Nào, ông kể cho , tình hình thế nào, để chúng cũng mở mang tầm mắt.”
“Khi đại quân đến cửa hẻm, một tên quỷ Tây nào trong đó dám ló mặt , cửa sổ đóng kín mít, ngay cả một tiếng động cũng , quân đội của chúng cứ thế hiên ngang tiến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-293-nghi-thuc-ket-thuc-dan-chung-phan-khoi.html.]
“Cái lũ khốn kiếp , đúng là chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, giờ đến cái rắm cũng dám thả, xem còn vẻ đây kiểu gì.”
“Yên tâm, cứ cảnh tượng hôm nay thì chúng nó vẻ cái gì chứ, mật cũng vỡ .”
“Các vị thấy cảnh lúc đó , dân theo mừng phát điên, ai nấy đều vẫy cờ reo hò, nước mắt cứ thế tuôn như suối…”
Người bắt đầu nghẹn ngào, giọng cũng đứt quãng.
Những xung quanh cảm động lây, cũng đều bắt đầu rơi lệ.
Đặc biệt là nhiều già ở Tứ Cửu Thành, những trải qua vô đổi cờ xí, bao giờ nào thể như hôm nay, khiến những cảm xúc kìm nén bấy lâu trong lòng giải tỏa.
Thiên triều thượng quốc, hậu duệ Viêm Hoàng quý tộc, cuối cùng nhận lấy trăm năm sỉ nhục.
Mỗi quyền lực đổi, dân đều hy vọng ai đó thể , giúp dựng lên một bầu trời, để thể sống ngẩng cao đầu vòm trời xanh.
Rồi mỗi đến cuối cùng, đều là sự thất vọng sâu sắc, lâu dần thậm chí còn biến thành tuyệt vọng.
Cuối cùng một ngày, trời đổi !
Mặt trời mọc !
Sự sỉ nhục trăm năm tích tụ, như tuyết gặp nắng gắt, tan chảy tức thì, dù một vài góc vẫn còn sót , nhưng trong lòng dân bùng cháy hy vọng.
“Các vị, hôm nay là một ngày lành, chúng cùng tìm một tửu quán, uống vài chén thật , ăn mừng ăn mừng!”
“Nói lắm, tính một suất!”
“Gặp là duyên, cùng cùng !”
“Đi thôi!”
Có cao giọng đề nghị, gây sự hưởng ứng của , dòng chia thành vô nhánh, đổ về các điểm đến của .
“Hôm nay đúng là uổng công đến, xem quá!”
Trụ Tử và Hổ Tử đằng , khoa chân múa tay chuyện.
Buổi lễ hôm nay, đối với đám trẻ con đang lớn chắc chắn là một cú sốc lớn, những lính trong đội ngũ cùng với trang của họ trở thành mục tiêu ngưỡng mộ.
Không bao nhiêu , vì cảnh tượng hôm nay mà nảy ý định nhập ngũ, cống hiến tuổi thanh xuân và sinh mệnh của cho quốc gia và nhân dân.
Có lẽ đây chính là sự truyền thừa tinh thần.
“Lão Tứ, hai của con ở trong đó ?”
Bà nội Vương Ngọc Anh dìu, tinh thần tiêu hao khiến bà trông vẻ mệt mỏi.
“Ơ, cái con thật sự , chủ yếu là quân đội của Đông Tam Tỉnh, bên Bắc Trực Lệ của chúng bao nhiêu.”
Mấy vạn tiến thành, tìm một trong đó khó, Lưu Đức Tín cũng quân đội của hai chọn .
Hoặc là điều quân đội hậu cần, đều thể.
“Nếu nó mà ở trong đó thì quá , cũng coi như rạng danh tổ tiên, đến lúc đó cũng thể gặp mặt một .”
Bà nội vẫn còn nhớ đứa cháu trai thứ hai bao năm gặp, tin tức do khác mang đến dù cũng bằng tự thấy.
“Yên tâm , bà nội, quân đội của hai đóng quân ở ngoại ô Tứ Cửu Thành mấy , đợi định , chắc chắn sẽ về thăm bà thôi.”
Lưu Đức Tín gặp hai ở ngoại ô Tứ Cửu Thành mấy , cũng cho địa chỉ nhà, tin rằng đợi họ thành, chỉ cần thời gian, nhất định sẽ về nhà thăm.
“Vậy thì , bà cứ đợi ngày thôi, đến lúc đó con đưa gia đình lão Tam về nữa, chúng cũng coi như đoàn viên.”
“Yên tâm ạ, nhất định sẽ như .”
“Nếu lão Đại còn sống thì quá …”