Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 276: Dạo phố gặp cố nhân ---
Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:22:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm ngoái gặp chuyện , Lưu Đức Tín trốn tránh nhanh nhẹn lắm. Tư tưởng đến là tự động lảng đến đấy. Giờ thì cần nữa, cuối cùng cũng thể bàn, ở phía bục xét xử . Đã "lên bờ", còn gì sợ hãi.
“Mẹ, cứ yên tâm, đừng lo cho hai. Bên đó để ý đến từ lâu , chỉ là thôi. Chuyện của An thì đúng là nhanh lên một chút. Mẹ xem, qua Tết hai mươi bảy, hai mươi tám, tính tròn là ba mươi, sắp bước sang tuổi bốn mươi ...”
Cái cô Kim Xán Lạn bên cạnh hai, hình như đây cũng nhắc đến với gia đình , nhưng bà cụ và Vương Ngọc Anh đều tin lắm, cho rằng Lưu Đức Tín chỉ đang an ủi họ. Lần nhắc một chút, để họ chuẩn tâm lý, đoán chừng hai cũng sắp về , tiện thể "chọc ngoáy" An một nhát.
“Sắp , giờ giải phóng , sẽ bắt đầu lo liệu ngay thôi.” Vương An trừng Lưu Đức Tín một cái, vội vàng bày tỏ thái độ của . Dù kết quả thế nào, thái độ nhất định đoan chính.
“Đan Đan nếu ai quen , hợp thì cũng giới thiệu cho An Tử nhé.” Vương Ngọc Anh cũng truy hỏi mãi chuyện cá nhân của cháu trai, khi giục vài câu thì sang với Điền Đan, “Người trong nhà , ai cũng chút cảm giác tham gia chứ.”
“Dạ , dì, lát nữa cháu sẽ giúp An tìm thử ạ.” Điền Đan Lưu Đức Tín "chọc ngoáy" họ, cùng với vẻ lúng túng của Vương An, che miệng khẽ.
“Đan Đan, tối nhớ về nhà nhé, ăn Tết cùng , đừng về chỗ con thuê nữa, một cô đơn lắm.” Lưu Đức Tín và Điền Đan chuẩn ngoài dạo một lát, Vương Ngọc Anh từ phía gọi hai .
Sau một hồi Hà Vũ Trụ bận rộn, bữa ăn thịnh soạn khiến đều hài lòng, ngớt lời khen Trụ Tử, quả hổ danh là đầu bếp truyền thừa, tài năng.
Ăn xong nghỉ ngơi một lát, Lưu Đức Tín cũng Vương An ba họ gì . Lão Hạ Đầu ở tiểu tửu quán truyền tin đến, bảo Hổ Tử qua giúp dọn dẹp quán rượu. Tứ Cửu Thành sắp giải phóng, lão Hạ Đầu nghĩ đến lúc đó chắc chắn công việc sẽ ngớt, nên định mở cửa. Vừa Trụ Tử qua tìm Hổ Tử chơi, An cũng đang nghỉ ở nhà, thế là cùng luôn. Trụ Tử tiện thể xem còn thể tiếp tục kinh doanh đồ muối , còn Vương An thì xem tiểu tửu quán ở Tứ Cửu Thành trông như thế nào. Có vẻ kết quả gì, nếu thì Trụ Tử sớm vênh váo .
Lại trò chuyện một lát, bà cụ liền ngủ trưa, chị dâu cả cũng thể lâu nên về phòng nghỉ ngơi. Lưu Đức Tín với Vương Ngọc Anh một tiếng, dẫn Điền Đan ngoài dạo chơi. Mấy đứa nhỏ điều, cũng ồn ào đòi theo, Vương Ngọc Anh ép nghỉ. “Đừng quản ngủ , cũng lim dim cho .”
“Chị Đan, chị nghĩ về lời em ? Nếu tiện, em sẽ giải thích với .” Lưu Đức Tín nắm tay Điền Đan, tản bộ đường lớn, bắt đầu hỏi ý kiến cô.
Anh cũng là quy tắc gì , Vương Ngọc Anh chỉ là coi Điền Đan như một nhà, kiểu như cô kết hôn ngay lập tức. nếu đặt vị trí khác, nếu em gái con gái cưới ở nhà yêu, trong lòng ít nhiều cũng sẽ thoải mái. Theo cách của thời nay, lẽ càng sẽ chấp nhận.
“Không , chúng là một nhà , đúng ?” Điền Đan thản nhiên khoác tay Lưu Đức Tín, tủm tỉm , mặt hề vẻ gì là vui.
“ , chúng là một nhà .” Lưu Đức Tín cũng thả lỏng, ngửi mùi hương cơ thể của giai nhân bên cạnh, mơ mộng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
“Tiểu Lưu, lâu gặp, qua đây chơi một lát.” Hai dọc theo đường lớn tản bộ, trò chuyện câu câu chăng, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi .
Mèo Dịch Truyện
Lưu Đức Tín tiếng đầu , đều là quen. Thì hai từ lúc nào đến gần Tiệm vải họ Trần, gọi là ông chủ Trần, bên cạnh còn Đa Môn Đa gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-276-dao-pho-gap-co-nhan.html.]
Hai là ? Trước đó khi khỏi thành, gặp Đa Môn kiểm tra, ông dễ dàng cho phép Lưu Đức Tín và các đồng chí trong đội tiếp ứng qua. Lúc đó Lưu Đức Tín cảm thấy Đa Môn lẽ đoán điều gì . những ngày đó, Đa Môn phản ứng gì, Lưu Đức Tín nhiều gặp ông , cũng như khi, hề gì .
“Ông chủ Trần, Đa gia, lâu gặp, chúc mừng năm mới!” Lưu Đức Tín và Điền Đan , cùng bước về phía đối phương, chắp tay chào hỏi.
“Năm mới lành, năm mới lành! Mau nhà .” Ông chủ Trần chắp tay, mời hai nhà.
“Huynh Lưu, kiến thức rộng rãi, một chuyện hỏi, thử ý kiến của .” Vào nhà xuống, mấy khách sáo một hồi, Đa Môn nhịn mở lời , chuẩn vấn đề chính.
“Ây da, dám kiến thức rộng rãi, chuyện gì ông cứ , xem , nhưng nhé, chắc đưa ý kiến gì .” Lưu Đức Tín cũng xem Đa Môn rốt cuộc đang nghĩ gì, khách khí .
“Thì là đây, cảnh sát bao nhiêu năm , giờ Tứ Cửu Thành hòa bình giải phóng, Hồng quân thành, còn thể tiếp tục ? Có thanh toán ?” Đa Môn bây giờ lúc vòng vo, chuyện lòng vòng, liền hỏi thẳng thừng.
Chậc, hỏi thật là đường đột quá, giao tình sâu mà chuyện quá mức điều nên . Xem Đa Môn trong lòng xác nhận phận của Lưu Đức Tín , gặp , dứt khoát c.ắ.n răng bắt đầu thăm dò chính sách.
“Ờm, cái cũng dám chắc , nhưng theo chính sách tuyên truyền của bên đó thì, ông đây chắc thuộc đối tượng thanh toán . Hàng xóm láng giềng chắc đều , ông việc nguyên tắc, đến lúc đó cứ thành thật mà , khi cải tạo thì chắc vấn đề gì.” Lưu Đức Tín rõ phận của , nhưng trong lời truyền đạt câu trả lời.
Nói xong, rõ ràng thấy Đa Môn thở phào một , thần sắc cũng thả lỏng hẳn.
“Ôi, thì , ai cũng là kiếm miếng cơm mà thôi.”
“Huynh Lưu, còn việc ăn của thì ?” Ông chủ Trần thấy Đa Môn hỏi xong, cũng nêu nghi vấn của .
“Ờm, cái thì rõ lắm, nếu là nhà tư bản lớn thì ảnh hưởng cũng quá đáng kể nhỉ, thể tìm hiểu các chính sách liên quan thử xem .” Cái khó , cũng thể bừa, huống hồ còn là ngoài. Lưu Đức Tín thể xu hướng phát triển trong tương lai, lỡ tiết lộ ngoài thì đó chính là rước họa . Tuy nhiên, việc kinh doanh của ông chủ Trần chắc ảnh hưởng nhiều, quy mô bình thường, đến lúc đó tích cực phối hợp chính sách công tư hợp doanh, cơ hội “hạ cánh an ” nhỏ, chỉ là đến mười năm thì sẽ . Vì Trần Tuyết Như tự cũng thể vượt qua, nghĩ bụng chắc cũng vấn đề gì lớn.
“Ồ, thì , lát nữa sẽ tìm hiểu.” Ông chủ Trần tuy nhận câu trả lời chính xác, nhưng ít cũng chút manh mối.
“Hai vị định khi nào kết hôn, đến lúc đó cần gì thì cứ gọi một tiếng.”
“Ngài khách sáo quá, đa tạ.”