Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 204: Chuyện vặt trong nhà ---

Cập nhật lúc: 2025-10-02 00:41:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên đường về, Lưu Đức Tín chợt nhớ quên mất điều gì đó. Trịnh Triều Dương, vùng trong sở cảnh sát, hình như bán . thời gian đúng, đáng lẽ khi chiến dịch bắt đầu, cũng sắp đến lúc , cần để mắt xem ai bắt , kẻ phản bội hẳn là trong đó.

 

Về đến nhà, trong sân chỉ cặp song sinh nhà cô cùng với Toàn Phúc đang chơi, em gái út và cháu gái nhỏ thấy . Lưu Đức Tín thoát khỏi sự đeo bám của ba đứa nhỏ, mang một bụng thắc mắc nhà, gian giữa cũng ai, nhưng thể thấy tiếng chuyện từ phòng phía đông truyền .

 

" , đường kim như thế đấy, để ý chút, đừng để kim đ.â.m tay."

 

"Haha, cũng đơn giản thôi, cháu học ."

 

"Cô ơi, cho cháu thử với."

 

"Học ư? Con còn kém xa đấy, tự từ đầu một xem, ai chỉ đạo con thử xem."

 

Nghe giọng điệu vẻ như đang học gì đó, Lưu Đức Tín vén rèm cửa bước , phát hiện đều quây quần bên bếp lò sưởi, em gái út đang công việc may vá ở giữa.

 

"Ơ, hôm nay học cái ?" Lưu Đức Tín chào hỏi từng , hỏi.

 

"Thằng tư về , ôi, quên mất, Vy Vy chúng nó đang ở trong sân ?" Bà nội chào đón cháu trai nhỏ, chợt nhớ lũ trẻ trong sân, bình thường bà vẫn trông chừng chúng, hôm nay nhà quên mất chuyện .

 

"Không ạ, đều ở trong sân, cháu cài chốt cửa , chúng nó mở ." Lưu Đức Tín bà an tâm, nhà cài then cửa lớn chắc chắn, tuy ba đứa nhỏ đều ngoan ngoãn, nhưng vẫn đề phòng. Xác suất xảy chuyện dù nhỏ đến mấy, đối với một gia đình mà thì chỉ zero và một trăm phần trăm, thể tâm lý may mắn.

 

"Mẹ cứ yên tâm, khi nhà con dặn Báo , bảo chúng nó đừng ngoài, trông chừng em gái và Tiểu Toàn Phúc." Cô thần sắc của bà nội vẫn còn chút sợ hãi, vội vàng an ủi.

 

"Thế thì , thế thì , mấy đứa nhỏ nhà con dạy dỗ lắm, đều ngoan ngoãn." Bà nội cũng thả lỏng, với cô.

 

"Nhà chẳng đứa nào ngoan cả, xem Lâm Lâm với mấy đứa tính tình mấy, Tiểu Toàn Phúc cũng thật thà, ngoan ngoãn." Cô bà nội thích gì, đương nhiên đây cũng là sự thật, mấy đứa trẻ sự dạy dỗ bằng lời và hành động gương mẫu đều thói nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-204-chuyen-vat-trong-nha.html.]

"Ôi, con mong Hiểu Húc thể đổi tính với Toàn Phúc, con trai nghịch một chút thì , con gái thì nên dịu dàng một chút." Mặc dù bà nội tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng nhận thức về tính cách nam nữ vẫn còn truyền thống.

 

"Cái thì hỏi cháu gái nhỏ của , cả ngày cứ dẫn Hiểu Húc chúng nó chơi, đến cả Báo với Vy Vy cũng hoạt bát hơn nhiều, đó cũng là chuyện mà." Cô đáp, từ khi cả nhà đoàn tụ ở thành phố, mấy đứa nhỏ nhà cô đều lên nhiều.

 

Vương Ngọc Anh cũng xen , bà cũng chút đau đầu vì cô con gái nhỏ của , hồi ở làng, nó là đứa chuyên trèo cây bắt chim, cũng may là khi thành phố, đổi một môi trường xa lạ, cộng thêm tình hình biến động, ít khi cho nó ngoài, nên nó mới ngoan ngoãn hơn một chút.

 

"Bây giờ thế cũng , nếu là một đứa ít , bắt nạt cũng kể với nhà, như thế chẳng càng tức hơn ?"

 

Lưu Đức Tín cũng chen , vẫn hy vọng các cô gái trong nhà thể phóng khoáng, mạnh mẽ một chút, gặp chuyện thể ứng phó, kêu giúp đỡ, chứ bắt nạt tự cam chịu. Nếu là như , Lưu Đức Tín đoán chừng sẽ nổi điên, thậm chí ý định g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.

 

", chúng gây chuyện, nhưng cũng sợ chuyện." Điểm sự đồng tình nhất trí của bà nội, Vương Ngọc Anh, cô và chị dâu cả.

 

Nói thật, bầu khí gia đình như nhà Lưu Đức Tín, đừng là ở thời điểm hiện tại, ngay cả ở đời cũng hiếm . Nhớ mạng về gia đình bình thường, khi liệt kê các tiêu chuẩn , mỗi tiêu chí đều bình thường, nhưng cuối cùng thấy chỉ cần đạt một phần lắm , còn đạt đủ tất cả thì quá khó.

Mèo Dịch Truyện

 

"Lâm Lâm học cái bao lâu ?" Nhìn em gái út đang cầm kim chỉ dáng thợ, Lưu Đức Tín hỏi.

 

"Ban ngày rảnh thì học thôi, con bé cũng lớn , nên học chút gì đó." Bà nội cháu gái nhỏ đang bận rộn trong tay, đáp.

 

Trông vẻ như đang túi cát, ở làng còn gọi là quả cầu thêu hoặc quả cầu đá, một loại túi nhỏ hình vuông bằng vải vụn, bên trong đựng cát, hạt cao lương hoặc hạt ngô, đó khâu các góc vuông với , tạo thành một hình cầu lỗ rỗng. Có thể dùng để ném túi cát, còn thể dùng để đá cầu, giống như xương cẳng heo, là một trong những trò chơi yêu thích của các bé gái. Cũng đúng, dạy trẻ học cái gì thì vẫn nên bắt đầu từ những thứ chúng hứng thú. Thế là em gái út hứng thú học, cháu gái nhỏ cũng theo học theo.

 

Lưu Đức Tín chút cảm khái, Lâm Lâm còn là đứa bé tí tẹo như nữa, bây giờ tính cả tuổi mụ thì cũng chín tuổi, chiều cao cũng lớn phổng lên , ở phần lớn các gia đình thì sớm bắt đầu gánh vác việc nhà, thậm chí thể tự lo liệu. Tuổi đáng lẽ học , tiếc là khi thành phố, tuy cho Lâm Lâm và Hiểu Húc đăng ký trường tiểu học, nhưng thực chẳng học bao nhiêu buổi, cứ ngắt quãng mãi. Trong đó an là vấn đề chính, dù Lưu Đức Tín thể lúc nào cũng đưa đón , những khác cũng yên tâm. May mà nhà đều thể dạy lũ trẻ, nên đến nỗi theo kịp, học , dẫn đến bỏ bê việc học.

 

Bất kể là xã hội cũ thế giới mới, học vấn thì vẫn hơn, mở rộng tầm mắt mới lừa gạt, kẻ mù mờ dễ tính kế, đặc biệt là con gái. Theo lời Vương Ngọc Anh thì, bà hy vọng các cô gái trong nhà, đều chỉ quanh quẩn với việc bếp núc, học may vá và nấu ăn là một chuyện, nhưng là lấy nó chuyện cả đời. Với suy nghĩ , Lưu Đức Tín kiên quyết ủng hộ, trong nhà chị cả, chị hai và cô đều từng học, thể thấy từ đời bà nội đến Vương Ngọc Anh, đều suông mà thực sự một cách nghiêm túc. Chỉ riêng điểm thôi, hơn ít . May mà gia đình vẫn luôn kiên trì, khi chị dâu cả rảnh rỗi, sẽ dành thời gian kèm các cháu học chữ, đợi giải phóng, tin rằng nhất định sẽ theo kịp tiến độ học tập của trường.

 

Nhìn cả gia đình đang dạy lũ trẻ thủ công trong nhà, Lưu Đức Tín rời khỏi, bắt đầu chuẩn nấu cơm, dù công việc may vá thật sự hiểu, còn nấu nướng thì còn thể vài câu. Nghe thấy tiếng động ở gian ngoài, Vương Ngọc Anh cũng bước , bắt đầu lo liệu bữa tối, hai cùng dọn dẹp thì nhanh hơn nhiều. Lúc cửa lớn truyền đến tiếng động, đó là tiếng của Hổ Tử, Lưu Đức Tín vung vẩy những giọt nước tay, vội vàng mở cửa cho bé, tề tựu đông đủ, chỉ đợi dọn cơm thôi. Khi trời tối dần, bữa tối nóng hổi dọn lên bàn, một ngày nữa trôi qua.

 

 

Loading...