Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VỀ LÀM VỢ TRƯỚC CỦA LÃO ĐẠI - Chương 85. Chăm sóc lúc ở cữ 5

Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:29:15
Lượt xem: 132

Sáng nay từ miệng Lê Tiêu biết được là con gái, sợ anh ta không thích, còn lấy con gái mình ra khuyên anh, con gái đâu có gì không tốt, về sau cũng có thể thi đại học có tiền đồ.

Nhưng nhìn Lê Tiêu như vậy hình như cũng không cần bà ấy khuyên, mở miệng là trái một câu An An phải một câu An An, trông còn thích hơn bất kỳ ai khác.

Lê Tiêu không ở nơi này, hơn nữa thím Vương là người có kinh nghiệm, khi Giang Nhu đang ăn cơm sẽ không nhịn được nói chuyện mình không có sữa với bà ấy, nói xong nhỏ giọng lo lắng nói: "Sữa bột nào có tốt bằng sữa mẹ, ăn một hai bữa còn được, ăn nhiều cháu sợ không đủ dinh dưỡng."

Thím Vương nghe xong nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Mẹ chồng cháu không có tới à?"

Giang Nhu nhún vai, "Đến rồi."

Vừa tới đã ghét bỏ là con gái.

Giang Nhu không có nói thêm gì, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, thím Vương cũng biết Lâm Mỹ Như là hạng người gì, không nhịn được phi một tiếng, "Thím thật muốn xem sau này bà ta già rồi có phải có thể hưởng cái phúc của đứa con riêng đó không?"

Giang Nhu phụ họa gật đầu, cô đang ngồi chờ xem kịch vui.

Thím Vương cũng không có hỏi tới mẹ Giang Nhu, dù sao hai đứa nhỏ này đều đáng thương, "Cũng do thím không nghĩ tới, không vội, sáng mai thím tới mở sữa cho cháu, có thể có hơi đau, cháu chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay cháu có rãnh thì xoa nơi đó nhiều một chút."

Nghe thấy lời này của thím Vương, Giang Nhu an tâm, cảm kích nhìn thím Vương, "Cám ơn thím."

Lời này là thực tâm thực lòng, cô xuyên qua đây tuy rằng gặp được rất nhiều người kỳ lạ, nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều người làm cho cô cảm thấy ấm áp.

Thím Vương cười lắc đầu, "Khách sáo gì, thím thích người như cháu, với ai cũng không so đo, làm việc còn rộng rãi."

Tươi cười trên mặt Giang Nhu càng sâu.

Lê Tiêu ăn xong sau đó rửa sạch hũ sứ, khi thím Vương đi, Giang Nhu bảo anh tiễn người, sau khi trở về anh nói với cô, năm con cá trích tặng thím Vương một con, còn chia một ít hoa quả khô cho bà ấy, cái khác thì nhờ thím Vương thuận đường mang về nhà.

Giang Nhu gật đầu, cười khen anh một câu, "Bây giờ anh làm việc càng ngày càng có chừng mực, chính là như vậy, thím Vương đối xử với chúng tốt là do con người thím ấy tốt, chúng ta cũng không thể chỉ chiếm lợi."

Lê Tiêu khẽ ừ, anh và mấy người Chu Kiến từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở chung luôn luôn chẳng phân biệt anh tôi, những điều này là anh học được từ trên người Giang Nhu.

Sắc trời dần tối, bà già ở giường giữa đã sớm rời đi, đổi thành đứa nhỏ lớn tới lúc ban ngày, trước khi đi còn hung dữ cảnh cáo cô, bảo cô gái buổi tối đừng ngủ, trông chừng em trai.

Giống như ai cũng thèm muốn cháu trai bà ta.

Cô gái cúi đầu không dám nói lời nào.

Đợi người đi rồi, cô ấy thật sự chuyển ghế ngồi ở bên giường sơ sinh, tựa như muốn trông chừng em trai cả đêm.

Mà người phụ nữ ở giường đầu tiên, cả một ngày cũng không có người nhà tới, cơm trưa và cơm chiều vẫn là do y tá mua giúp.

Giang Nhu cũng không tiện hỏi nhiều lắm, chỉ bảo Lê Tiêu khi đi lấy nước ấm cũng lấy một bình giúp cô ấy.

Buổi tối Giang Nhu tắm rửa cũng do Lê Tiêu giúp đỡ, anh nghe thím Vương nói sản phụ rửa mặt phải dùng lá ngải, cho nên anh mang theo rất nhiều lá ngải khô từ trong nhà dẫn, đều là anh nhờ người ta kiếm ở cuối thôn, dùng nước sôi ngâm, sau khi ngâm lá ngải ra nước màu đen thì dùng rửa mặt đánh răng.

Cũng phải chà trên người một chút, khi Giang Nhu sinh, trên người đều đau đến mức đổ mồ hôi.

Nhưng thân thể hiện tại của cô vẫn rất yếu ớt, động tác mạnh một chút cũng không ra sức được.

Lúc này cô cũng không khách sáo với Lê Tiêu, không bảo anh ra ngoài, cứ đứng ở trong phòng tắm vắt khăn mặt cho cô.

Lê Tiêu sợ cô cảm lạnh, nước còn rất nóng, ánh cứ vắt nước trên khăn mặt như vậy, khi Giang Nhu bắt đầu lau cổ, nóng tới run lên, miệng còn phát ra một tiếng "hít".

Xoay đầu nhìn tay anh, anh đỡ cô hơi đứng dậy, hai tay chống ở bên bồn, có thể nhìn thấy hai tay đã đỏ bừng.

Anh không rên một tiếng.

Nghe thấy âm thanh, còn nói thêm câu, "Nóng chút mới tốt, thím Vương nói không thể cảm lạnh."

Bây giờ anh sắp coi lời nói của thím Vương như thánh chỉ.

Giang Nhu cũng không hiểu, đành phải ngoan ngoãn dùng khăn mặt này lau.

Lau xong đưa cho anh, đổi một bộ quần áo rộng rãi sạch sẽ.

Vừa rồi lau phía trước, phía sau lưng còn chưa lau, chờ sau khi Lê Tiêu vắt khăn xong, bảo anh xoay người lại, "Anh lau phía sau lưng giúp em với, bây giờ em với không tới."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vo-truoc-cua-lao-dai/chuong-85-cham-soc-luc-o-cu-5.html.]

Người đàn ông khẽ ừ, xốc góc áo lên, trực tiếp dùng khăn mặt nóng hổi lau phía sau lưng cô.

Mới vừa đụng tới làn da, người phụ nữ lập tức sốt ruột nói: "Nhẹ chút nhẹ chút!"

Rất nóng.

Người đàn ông phía sau khẽ cười một tiếng, "Được."

Nghĩ tới bình thường cô tắm rửa bằng nước nóng, không nghĩ tới cô cũng sợ nóng.

Giang Nhu lau thân mình xong sau đó trực tiếp đi ra ngoài, còn lại đều giao cho Lê Tiêu.

Lê Tiêu quét tước phòng tắm sạch sẽ rồi bưng một thau quần được được thay ra bị đi ra ngoài, mang cả quần áo của mình đến phòng nước ở bên ngoài giặt.

Khi Giang Nhu quay về trên giường ngồi, người phụ nữ giường giữa đã tỉnh, sau khi ngủ một giấc thật dài sắc mặt cô ta tốt hơn rất nhiều, nhưng so với những người khác vẫn rất khó coi.

Cô ta cố hết sức ngồi xuống giường, vừa mở miệng bảo con gái lớn đứa đứa con trai lại đây cho cô ta xem.

Khi con gái lớn ôm con trai nhỏ, trong miệng cô ta còn không ngừng bảo con gái nhẹ chút, chờ sau khi con trai nhỏ tới trong lòng cô ta, lập tức xốc quần áo lên xem, thấy là con trai, vừa khóc vừa cười, sau đó bèn sai con gái đi mua cơm múc nước.

Còn quay đầu hỏi Giang Nhu tình hình ban ngày, Giang Nhu bèn nói tình huống ban ngày cho cô ta, nào biết cô ta nghe mình không có sữa, không chỉ không tức giận, còn lộ ra vẻ áy náy, "Là mẹ vô dụng, để con bị đói."

Ngược lại cô ta không hung dữ giống như mẹ chồng, nhưng không tốt chỗ nào, há mồm lập tức nén giận, "Đều là mấy đứa con gái lúc trước uống hết sữa của mình, ai."

Nói xong còn lau nước mắt, "Đứa con đáng thương của mẹ."

Nghe thấy cô ta nói như vậy, trong nháy mắt Giang Nhu không muốn nói chuyện nữa.

Người phụ nữ giống như nghĩ tới cái gì, hỏi cô: "Cô sinh con trai hay con gái?"

Cố Diệp Phi

Giang Nhu: "Con gái."

"Ồ."

Trên mặt người phụ nữ hiện lên một chút vui sướng, nhưng ngoài miệng cũng an ủi nói: "Không có gì, cô còn trẻ, có thể tiếp tục sinh, tôi cũng sinh bốn mới có đứa này."

Giang Nhu hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói: "Tôi cảm thấy con gái rất tốt, tôi và cha con bé không coi trọng những việc này, chỉ cần con bé khỏe mạnh là tốt rồi."

"Hơn nữa con gái cũng có thể có tương lai, nhà người thím bên cạnh nhà tôi cũng chỉ có một đứa con gái, bây giờ học đại học ở bên ngoài, là đứa nhỏ có bản lĩnh nhất ở chỗ chúng tôi, nói ra ai cũng hâm mộ."

Người phụ nữ nghe xong vẻ mặt không tin, cảm thấy cô sĩ diện mới nói như vậy.

Ngược lại người phụ nữ ở giường đầu tiên đang ôm đứa nhỏ cho con bú, nghe xong lời này của Giang Nhu, nhịn không được thăm dò hỏi một câu, "Thật hả?"

Giang Nhu thấy cô ấy như vậy, cười gật đầu, "Đương nhiên là thật, sáng mai thím ấy còn lại đây, không tin đến lúc đó cô hỏi thím ấy, con gái thím ấy vô cùng có tương lai, sau khi tốt nghiệp còn chuẩn bị đưa cha mẹ cô ấy đến thành phố lớn sống."

Tin tưởng thím Vương rất nguyện ý nói với cô ấy chuyện con gái mình học đại học.

Người phụ nữ mím môi, khi cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, trong mắt thêm một chút sáng rực.

Chỉ có sản phụ ở giường giữa, bĩu môi, cảm thấy các cô không sinh ra được con trai mới an ủi bản thân như vậy.

Con gái có tương lai đi nữa cũng là con người khác, vẫn là con trai tốt.

Lê Tiêu rất nhanh đã trở lại, anh cũng tắm rửa một cái, thuận tiện giặt sạch quần áo của hai người, trong phòng bệnh không có ban công, nhưng phía bên ngoài cửa sổ có mấy cột sắt chuyên phơi quần áo, anh dùng kẹp kẹp quần áo ổn thỏa rồi mới thả ra phơi.

Phơi quần áo xong lại ôm đứa nhỏ, để Giang Nhu thay tã, xong rồi, lại lấy tã đi giặt, thuận tiện lấy thau nước ấm về cho Giang Nhu ngâm chân.

Bận rộn không ngừng, hai sản phụ ở giường khác nhìn thấy đều có chút hâm mộ.

Trái lại Lê Tiêu không có cảm giác gì.

Giang Nhu có chút cảm kích vì có một Lê Tiêu có năng lực như vậy, nếu đổi thành chồng của sản phụ ở hai giường khác, một người không thấy tới, một người m.á.u lạnh ích kỷ, vậy e rằng cô sẽ điên mất.

Cho nên chờ khi Lê Tiêu bưng nước rửa chân tới cho cô, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Buổi tối đừng ra ngoài ngủ dưới đất, giường hai người chen chúc một chút cũng có thể ngủ."

Bây giờ trời hơi lạnh, Lê Tiêu mang theo cái thảm rách từ trong nhà đến, dù cho anh là một người đàn ông, nằm dưới đất cũng có hơi tội.

Lê Tiêu dừng lại động tác cởi vớ cho cô một chút, ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhíu mày, ý vị thâm trường nở nụ cười, "Được."

Loading...