XUYÊN VỀ LÀM VỢ TRƯỚC CỦA LÃO ĐẠI - Chương 471. Anh sống lại rồi 23
Cập nhật lúc: 2024-09-27 11:17:45
Lượt xem: 47
Bởi vì trang trí, trong nhà không có cách nào ở, Giang Nhu bọn họ đành chuyển đồ tới nhà thím Vương hàng xóm, mấy ngày nay cũng tạm thời ở trong nhà thím Vương.
Giường trong nhà thím Vương rất nhỏ, buổi tối một nhà ba người chỉ có thể chen chúc ngủ, dựa theo ý của thím Vương, tốt nhất là buổi tối để đứa nhỏ ngủ với bà ấy, nhưng Giang Nhu biết tính tình của cô nhóc, là đứa nhỏ rất không có cảm giác an toàn, bèn cười nói: "Không cần, có thể chen được."
Tiểu Phượng đứng bên cạnh Giang Nhu, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y mẹ, nghe thấy mẹ nói, mới lỏng ra một chút.
Cố Diệp Phi
Giang Nhu cũng nói không sai, quả thực chen được, chỉ là dính với nhau quá chặt, chân Lê Tiêu gần như đưa ra ngoài giường.
Trước khi ngủ, một nhà ba người còn có thể nằm ổn, nhưng sau khi ngủ, Giang Nhu cũng không an phận lắm, toàn bộ chân trực tiếp vượt qua cô nhóc ở giữa khoác lên bụng Lê Tiêu ở ngoài rìa.
Lê Tiêu nghiêng đầu qua xem, phát hiện đứa nhỏ bị Giang Nhu ép tới nhíu mày lại, dừng một chút, ôm đứa nhỏ ra rìa ngoài, anh thì lại nghiêng người ngủ ở giữa, bảo vệ đứa nhỏ bên ngoài vào lòng, đề phòng con bé rớt xuống giường.
Anh mới vừa đổi vị trí xong, Giang Nhu ngủ ở phía sau ôm lấy anh, còn muốn kề sát mặt ở trên lưng anh, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh, dường như có thể cảm nhận được da thịt non mềm của cô.
Thân thể Lê Tiêu trong nháy mắt cứng đờ.
Sáng hôm sau, Lê Tiêu bị Giang Nhu đánh thức. Giang Nhu ở phía sau trong miệng vô thức rầm rì kêu đau.
Lê Tiêu xoay người nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt Giang Nhu tái nhợt cuộn mình, cái trán rịn một lớp mồ hôi.
Anh cau mày nhẹ nhàng lay cô, "Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?"
Giang Nhu vất vả mở mắt ra, nghe thấy tiếng, vẻ mặt đau đớn nói: "Đau bụng."
Lê Tiêu nhanh chóng ngồi dậy, "Tôi dẫn cô đi bệnh viện."
Giang Nhu lắc đầu một cái, hữu khí vô lực nói: "Không cần, là dì cả đến, anh đi nấu một chén gừng đường đỏ cho tôi, cắt vài miếng gừng, thêm đường đỏ đổ nước vào trong."
Lê Tiêu lo lắng nhìn cô một cái, nhưng vẫn xuống giường, dựa theo lời cô nói đi làm, chỉ là anh mới vừa đi hai bước, Giang Nhu lại gọi anh lại, "Đợi đã."
Lê Tiêu quay đầu lại nhìn cô, Giang Nhu xấu hổ chỉ quần áo anh, "Anh thay đồ rồi hãy ra ngoài."
Cô cũng không biết làm sao làm, trên vạt áo Lê Tiêu xuất hiện một mảng m.á.u lớn.
Lê Tiêu theo tay cô cúi đầu liếc nhìn, không nói gì, xoay người trở về lục quần áo mang tới, sau đó lấy quần áo sạch từ trong túi ra, dừng một chút, sau đó trực tiếp xoay người cởi quần áo dơ ra thay.
Giang Nhu len lén liếc một chút, phát hiện vóc người anh rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-vo-truoc-cua-lao-dai/chuong-471-anh-song-lai-roi-23.html.]
Thay quần áo xong, tiếp đó Lê Tiêu đi ra ngoài, trước khi đi nói một câu, "Cô đợi một chút, tôi lập tức trở lại."
Giang Nhu thừa dịp anh đi ra ngoài, cắn răng xuống giường tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay, còn thay băng vệ sinh, lúc Lê Tiêu vào nhà, Giang Nhu đang cong người cuốn lại quần áo dơ chuẩn bị giấu đi.
Lê Tiêu đi tới, "Đừng giấu, đợi lát nữa tôi cầm đi giặt, trước tiên uống đường đỏ đi."
Giang Nhu không giấu nữa, nhận chén ngồi xuống uống.
Lê Tiêu thay ga giường dơ trên giường, tuy rằng động tác nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức đứa nhỏ đang ngủ say.
Tiểu Phượng mơ màng dụi con mắt, thấy là Lê Tiêu, mềm mại kêu một tiếng, "Cha ——"
Lê Tiêu không quen sờ đầu cô bé, "Ngủ tiếp một lúc đi."
Tiểu Phượng lắc đầu một cái, trực tiếp bò xuống giường, nhìn thấy mẹ ngồi ở bên cạnh, lập tức đến gần, lại mềm mại kêu một tiếng, "Mẹ ——"
Nhìn thấy sắc mặt Giang Nhu dường như không phải rất tốt, lo lắng hỏi: "Mẹ ngã bệnh sao?"
Giang Nhu duỗi một cái tay sờ đầu cô bé, "Không có, mẹ hơi không thoải mái thôi, sẽ ổn nhanh thôi."
Cô nhóc đi qua, duỗi tay nhỏ vỗ nhè nhẹ sau lưng Giang Nhu.
Vô cùng hiểu chuyện.
Nhìn mà trong lòng Giang Nhu ấm áp.
Sau khi Lê Tiêu thay ra giường xong, bảo Giang Nhu về trên giường ngủ tiếp một lúc.
Giang Nhu cũng không chối từ, uống chén đường đỏ xong đưa cho anh, rề rà bò lên giường nằm.
Cũng không biết Lê Tiêu bỏ bao nhiêu đường đỏ và gừng trong chén, sau khi Giang Nhu nằm xuống trong miệng vẫn vừa cay vừa ngọt, cổ họng bị nghẹn rất khó chịu.
Lê Tiêu dẫn đứa nhỏ đi ra ngoài, một lát sau, anh lại bưng một chậu nước nóng vào phòng, đặt chậu ở bên giường ngồi xuống nói: "Thím nói khăn lông nóng đắp bụng có tác dụng."
Nói xong anh cũng không sợ nóng, trực tiếp ngâm khăn vào trong châu nước nóng, vắt khô đưa cho Giang Nhu.
Giang Nhu đưa tay nhận lấy, nhưng cô sợ bỏng, tay đụng một cái ngay lập tức thu về, Lê Tiêu bèn vén chăn lên, cách quần áo cô kề sát khăn lông nóng ở trên bụng Giang Nhu.
Giang Nhu bị nóng khẽ "Shh" một tiếng, có điều rất nhanh, trên bụng truyền tới nhiệt độ hóa giải chút cảm giác đau đớn.