Lê Tường dừng quan sát một lúc tiếp: “Nhất định ghé qua tửu lầu của để một vài món gia cụ cần thiết. Mặt khác, cần xem qua hàng mẫu , nếu chất lượng thỏa đáng, chúng thể ký kết khế ước hợp tác lâu dài.”
Chu Tiến Bảo liên tục gật đầu, giờ phút còn vẻ ngáp ngủ, chán chường như lúc ?
“Nhất định như .”
“Được , mang tủ chén qua cho , ngày mai sẽ tới thương lượng với ngươi về kích cỡ cụ thể của nồi và ghế.”
Lê Tường sảng khoái thanh toán ba trăm đồng bạc. Ngay lúc nàng định báo địa chỉ đặt hàng, đột nhiên thấy giọng quen thuộc của một tiểu nha đầu và một tiếng tranh chấp cũng quen thuộc kém vọng tới từ ngoài sân.
“Ngươi mau tránh , xem một chút!”
“Không , đại ca đang thương lượng chuyện ăn!”
Tiểu nha đầu vẫn nhớ Lê Tường đang bàn chuyện ăn lớn với đại ca , mà kẻ bày thái độ hằn học như , lỡ hỏng cơ nghiệp nhà nàng thì đây? Càng nghĩ, nàng càng kiên quyết ngăn cản !
“Tứ ca? Sao là ngươi?”
Lê Tường kinh ngạc ngoài sân. Theo lẽ thường, giờ đang giường nghỉ ngơi dưỡng sức mới , xuất hiện ở nơi ? Trong lòng nàng cảm thấy chút mơ hồ khó hiểu.
Ngũ Thừa Phong thấy gặp, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ta… chỉ theo bảo vệ ngươi thôi. Buổi chiều thấy ngươi cứ một khu vực ngày càng hẻo lánh như thế , nên nhịn mới đuổi theo. Kết quả ngươi đây gần nửa canh giờ mà vẫn chịu , vì mới…”
Cuối cùng trở thành sự tình bối rối .
Lê Tường nhịn bật , đó nàng đầu giải thích với hai Chu gia, thuật địa chỉ cửa hàng của .
Nghe xong, Chu Tiến Bảo lập tức dọn tủ chén, dắt con la , tra xe chuẩn chuyển hàng.
Con la vốn nhỏ bé, chỉ chở chiếc tủ chén thôi cũng đủ mệt mỏi lắm , bởi Lê Tường cũng ngại ngùng lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-co-nuong-bat-kha-chien-bai/chuong-361.html.]
Sau khi nàng dặn dò vài câu với Chu gia, nàng liền bước ngoài cùng Ngũ Thừa Phong rời .
“Tứ ca, ngươi ngủ trong tiêu cục?”
“Ta ư? Ta… còn trẻ tuổi, ngủ ba canh giờ là đủ .”
Ngũ Thừa Phong kiên quyết thừa nhận chuyện trong tiêu cục nhưng tâm trạng bất an, chợp mắt . Hắn đành ngoài.
“Vậy ngươi đây? Đây là đường về cửa hàng của ?”
Lê Tường sửng sốt.
“Về cửa hàng gì? Ở đó phụ và biểu tỷ của trông nom , cửa hàng cần cũng vẫn hoạt động . Hôm nay bận nhiều việc, giờ khắc cần qua tiệm thợ rèn. Tứ ca, nếu ngươi việc riêng thì cứ tự nhiên rời .”
“Ta việc gì cả!”
Ngũ Thừa Phong đáp quá nhanh, khiến cảm thấy ngại vì lộ rõ tâm tư của . Hắn nhanh chóng thêm : “Chúng nhận đơn hàng của Vu lão gia tử, trách nhiệm là bảo vệ các ngươi an . Bây giờ để ngươi một , yên lòng.”
“Vậy thì thật khéo, đang cần đồng hành. Tứ ca, ngươi chớ trách sẽ nhờ vả ngươi việc vặt nọ nhé.”
Lê Tường đùa, nhưng Ngũ Thừa Phong bày vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi cứ việc sai bảo là , cần khách sáo với .”
Hai chuyện, chỉ trong chốc lát tới một tiệm thợ rèn khá lớn trong thành.
Nơi rèn sắt tận cuối đường, nhưng từ đầu đường thấy tiếng kim loại va chạm leng keng ngừng. Vừa tới gần một chút, một luồng khí nóng hừng hực ập thẳng mặt.
Một đám thợ rèn bên trong đều cởi trần mặc độc chiếc áo cộc, mồ hôi nhễ nhại như tắm. Lê Tường bộ quần áo dày cộm , bước bên trong cảm thấy nóng bức khó chịu.