Lê Tường trầm ngâm về phương xa một hồi lâu, nhưng khi nàng đầu , ánh mắt trở nên kiên định hơn nhiều.
“Giúp thì thể giúp, điều, dẫu chúng là ruột thịt, nhưng chuyện ăn vẫn tính toán rõ ràng.”
Nói trắng một chút, chuyển sang đây cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cửa hàng do tự tay gây dựng. Vì lẽ đó, khi qua bên , sẽ công chủ, thứ xác định rõ ràng.
Nói gì thì , hiện tại bên cạnh còn biểu tỷ và Đào Tử. Ta trách nhiệm với bọn họ, và cũng cần hỏi rõ ràng về vấn đề tiền công .
“Được, theo . Chốc lát nữa chúng sẽ thảo luận kỹ càng về chuyện .”
Liễu Trạch nhịn đưa tay xoa xoa búi tóc của tiểu . Trong lòng dâng lên chút cảm thán, lẽ vì mới nhận nhân, nên tiểu vẫn tin tưởng .
Hắn thoáng hối tiếc, nếu và tiểu cùng lớn lên... cuộc sống hẳn sẽ chừng nào?
“A Trạch, cảnh sắc lầu ba quả thật tuyệt diệu. Gian phòng trong góc hãy giữ cho chúng , từ nay về tiếp đón khách nhân tại đó nữa. Cứ để dành cho trong nhà , mỗi khi ngắm cảnh thì thể lên đây.”
Kỳ thực, yêu cầu của Kim Vân Châu cũng chính là ý tưởng mà Liễu Trạch nảy ngay khi bước chân lên đây. Quả đúng là phu thê tâm đầu ý hợp, suy nghĩ đồng điệu.
“Muội giữ thì cứ giữ . Chốc lát nữa sẽ dặn dò chưởng quầy Miêu, gian phòng sẽ tiếp khách nữa.”
“Hắc hắc…”
Kim Vân Châu cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nàng lập tức kéo tay Quan thị và Lê Tường xem gian phòng đó.
Bởi vì gian phòng tọa lạc nơi góc khuất, nên bình thường ít ngang qua quấy rầy. Cửa sổ hai cánh bên trong phòng hiện đang mở rộng, chỉ cần liếc mắt một cái thể thu trọn cảnh sắc bên ngoài tầm mắt. Ngồi nơi ngắm mưa phẩm tuyệt đối là một loại hưởng thụ cực kỳ tao nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-lam-co-nuong-bat-kha-chien-bai/chuong-345.html.]
“Nương, đến lúc đó chúng sẽ qua dọn dẹp gian phòng một chút. Chúng sẽ đặt một chiếc trường kỷ ngay phía cửa sổ, và thêm một chiếc bàn nhỏ giường đất. Ngày những lúc nương thêu thùa may vá, cứ việc an tọa nơi đây, đủ ánh sáng thoải mái. Khi đôi mắt mệt mỏi còn thể phóng tầm mắt ngoài ngắm cảnh, quả là dễ chịu bao.”
Quan thị xong lời con dâu , trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hợp lý.
“Vân Châu lòng, cứ dựa theo lời con mà .”
“Đại tẩu, đến lúc đó thể giao cho quyền bố trí gian phòng ?”
Lê Tường trong lòng rạo rực bắt tay ngay. Một nơi phong cảnh hữu tình như thế , nếu bố trí vật dụng trong phòng hợp lý nữa, hẳn sẽ cực kỳ thoải mái.
Giống như đại tẩu nhắc tới trường kỷ và bàn nhỏ đặt giường đất, chắc chắn cần hai vật dụng , nhưng cũng cần thêm những thứ khác nữa.
Đặc biệt là chỉ vài tháng nữa đại tẩu sẽ hạ sinh hài tử. Chắc chắn nàng sẽ ít thời gian mang oa nhi lên đây ngắm cảnh.
Huống hồ, nếu oa nhi, hiển nhiên cũng nên cân nhắc đến nhu cầu của nó. Nghĩ đến đây, trong đầu nàng tuôn trào vô vàn ý tưởng tuyệt vời, chỉ bắt tay thực hiện ngay lập tức.
“Tiểu , ngươi nguyện ý lo lắng chuyện thì quá , cũng cần bận tâm suy nghĩ nữa.”
Kim Vân Châu tựa bệ cửa sổ, tâm tình vô cùng thư thái. Nàng thầm nghĩ, nếu sớm lầu ba của Cửu Phúc lâu thoải mái đến thế, nàng sớm cùng phu quân qua đây nghỉ ngơi từ lâu .
Người một nhà lưu luyến ở lầu ba hơn nửa canh giờ. Mãi cho đến khi Lê Tường thương lượng đấy với đại ca, bọn họ mới thong thả xuống .
Lúc , đại môn lâu đóng. Chưởng quầy Miêu, cùng đám phòng bếp và bốn tên tiểu nhị thường xuyên chạy bàn ở sảnh lớn, đều tề tựu, chờ Liễu Trạch căn dặn vài điều.