Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:13:16
Lượt xem: 112
Không giống người tầm thường 3
Hoàng đế không câu nệ tiểu tiết, nhưng chuyện liên quan đến đại sự trong triều lại từng bước thận trọng. Thánh chỉ ban thưởng lại được chuẩn bị trước, cũng chứng tỏ đã trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng. Cho nên Sở Tu Viễn không muốn hoài nghi Hoàng đế “cố ý làm như vậy” thì cũng không có cách giải thích nào khác.
“Các ngươi không hiểu bệ hạ đâu.” Sở Tu Viễn cười nói.
Khương Thuần Quân nhớ tới lần hắn đưa dây khoai lang, hoàng đế cố ý trêu chọc hắn, không khỏi nói: “Ty chức thật sự không hiểu.”
“Nô tỳ cũng không hiểu.” Hồng Lăng nói theo.
“Ca ca, của đệ!”
Ba người đột nhiên ngậm miệng rồi nghiêng tai lắng nghe, thì ra là mấy hài tử ở hậu viện, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Lăng vội vàng đứng dậy: “Tướng quân, chắc là phu nhân bị đánh thức rồi.”
“Vậy ta đi qua xem một chút.” Đúng lúc hắn có việc cần bàn bạc với Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn đến hậu viện, quả nhiên Lâm Hàn đã tỉnh, ngồi trên ghế nhỏ ngẩn người, thẳng đến khi Sở Tu Viễn tới gần mới động đậy một chút, còn chỉ là cái đầu.
“Ta có việc muốn nói với ngươi.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn đứng dậy đi theo tới chủ viện: “Bệ hạ không thích à?”
“Bệ hạ rất thích.” Buổi sáng nếu không phải Sở Mộc ra tay nhanh, đầu Sở Tu Viễn sẽ không bị c.h.é.m rớt, nhưng hắn cũng sẽ bị thương. Nhưng mà, Sở Tu Viễn cũng không trách Lâm Hàn, bởi vì hắn biết tập võ vất vả cỡ nào. Người kiên trì đều là người có nghị lực lớn, Sở Tu Viễn thưởng thức người có nghị lực như Lâm Hàn. Sau lại vì an ủi hắn, Lâm Hàn ngay cả Hoàng đế cũng oán giận, Sở Tu Viễn cũng không tiện giấu nàng nữa: “Bệ hạ nói ngươi hiểu phong thủy.”
“Hơi hiểu một chút da lông thôi.” Lâm Hàn nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn không hiểu sao muốn cười: “Ta sẽ không truy xét đến cùng, cũng sẽ không hỏi sư thừa ngươi là ai, nhưng có một điểm ta cho rằng nên nói cho ngươi biết. Bệ hạ nghĩ ngươi là cao nhân.”
“Làm sao có thể chứ?” Lâm Hàn kêu lên.
Sở Tu Viễn: “Ngươi biết làm chảo sắt, cày, bừa và giấy, còn có thể trồng cây ăn quả, trồng rau. Hoàng thượng nghĩ ngươi không giống người tầm thường.”
“Vậy, vậy thì làm sao bây giờ?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-79.html.]
Sở Tu Viễn lắc đầu, hắn tin tưởng “Mệnh ta do ta không do trời”, cho nên hắn không tin thuật sĩ có thể sửa mệnh, cũng không tin Lâm Hàn có thể lật tay làm mây che tay làm mưa: “Đối với phong thủy ta chẳng biết gì cả, ngươi cứ ngẫm lại xem nên ứng đối thế nào. Ta sẽ tận lực kéo bệ hạ, kéo cho tới khi bệ hạ quên mất.”
Lâm Hàn cảm thấy khó, lại muốn chạy trốn.
Có thể trốn thoát đến hoang sơn dã lĩnh, buổi tối lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, ban ngày ăn quả dại chua chát, dã thú tanh hôi, khát nước uống nước suối núi, mùa đông còn phải tự mình xây nhà, lại bỏ đi ý niệm chạy trốn trong đầu.
“Ai nói với bệ hạ ta hiểu phong thủy? Khương Thuần Quân và Thẩm Xích Tiêu à.” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ đoán. Trong triều không ai có thể trồng ra loại anh đào to như trứng chim bồ câu, bao gồm cả thuật sĩ bệ hạ thích nhất.”
“Đó là bởi vì hắn không có cây anh đào. Ngu xuẩn!” Lâm Hàn không khỏi mở miệng mắng.
Sở Tu Viễn không biết nàng đang mắng ai, trực giác cho thấy đáp án này hắn không dám nghe. Nhưng thấy nàng như vậy ngược lại cảm thấy lời nói của nàng là thật: “Vậy ngươi nói với bệ hạ, ngươi chủ yếu chỉ học võ công và trồng trọt thôi.”
“Đúng vậy, làm sao ta lại không nghĩ tới chứ. Đa tạ tướng quân chỉ điểm.” Lâm Hàn mừng rỡ: “Tướng quân cố gắng hết sức giúp ta kéo đến giữa tháng năm. Khi đó vải thiều và dương mai là ngon nhất.”
Sở Tu Viễn gật đầu nói: “Có thể.” Thấy Lâm Hàn muốn đi, theo bản năng bắt lấy tay nàng. Nhận thấy thân thể Lâm Hàn cứng ngắc, hắn vội vàng buông tay nàng ra: “Còn chuyện hôn sự của ngươi và ta nữa.”
“Cái gì?”
Sở Tu Viễn: “Ta và ngươi còn chưa bái đường.”
Chuyện này kéo dài sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Lâm Hàn.
Lâm gia đối với nàng mặc kệ không hỏi, nhưng Sở Tu Viễn thì không được. Lâm Hàn không chỉ là thê tử của hắn, còn là nương của hài tử hắn nữa.
“Việc này có cần phải hỏi bệ hạ một chút hay không?” Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cao đường đã qua đời, Hoàng hậu chính là trưởng bối của tướng quân. Ngày đó là hoặc là bệ hạ cùng hoàng hậu tới đây, hoặc là thiết lập bài vị cao đường.”
Lần trước Sở Tu Viễn thành thân, người ngồi ở chủ vị chính là nương hắn, thế nên suýt nữa đã quên nương hắn sớm đã không còn ở nhân thế nữa: “Ngươi nói đúng. Mấy ngày nay ta sẽ chỉ ở tiền viện.”
Trên mặt Lâm Hàn có thêm nụ cười: “Ta sẽ lệnh nha hoàn dọn dẹp một chút.” Nàng bước ra ngoài vẫy tay với Hồng Ngẫu rồi xoay người trở về phòng ngủ.
“Phu nhân có gì phân phó ạ?” Hồng Ngẫu nói xong còn đóng cửa lại.
Lâm Hàn nhìn thấy động tác của nàng ấy suýt nữa tức đến bật cười: “Mở cửa ra đi.”