Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 580
Cập nhật lúc: 2024-11-06 11:51:34
Lượt xem: 17
Sở Dương rất cảm động, trở lại tiểu viện của nó, thành thạo cởi bỏ y phục trên người, cẩn thận rửa mặt xong xuôi rồi chạy về chủ viện.
Sở Dương trở về quá trễ, nha hoàn bà tử cũng tới giờ dùng cơm, Lâm Hàn cũng không sai người hầu hạ. Sở Tu Viễn, Sở Ngọc cùng Sở Đại Bảo Bảo đều không nhịn được nên đã bóc bánh chưng lót dạ, Lâm Hàn tự dỡ bỏ mấy cái tô lớn úp trên mấy dĩa thức ăn, sau đó múc cho Sở Dương một chén canh đầy: “Mới đi ra ngoài về, uống một bụng gió lạnh, húp trước một bát canh nóng làm ấm dạ dày đã.”
Sở Dương cười nói: “Vừa lúc con cũng khát nước.”
Đại Bảo Bảo nhét miếng bánh chưng cuối cùng trong tay vào miệng, nuốt xong còn hỏi Sở Dương: “Đại ca lúc nãy còn chưa nói đã bắt được hung thủ hay chưa.”
Lâm Hàn thay Sở Dương nói: “Vụ án người không đầu đâu có giải quyết nhanh như thế được.”
Đại Bảo Bảo nhìn về phía Sở Dương: “Phải không?”
Sở Dương: “Đúng vậy. Ta và đại nhân đã đặt ra nghi vấn đối với những người có quen biết với nạn nhân, thoạt ai cũng là kẻ tình nghi, lại không có chứng cứ vắng mặt.” Lắc đầu: “Án này có điểm khó.”
Lâm Hàn thuận miệng hỏi: “Đã c.h.ế.t bao lâu?”
Sở Dương ngẫm lại: “Nhìn thi thể thì cõ lẽ đã được bốn ngày.”
Đại Bảo Bảo nói: “Lâu như vậy còn tra thế nào được, nếu là ta thì đã sớm chạy rồi.”
Lâm Hàn: “Con muốn chạy đi đâu? Năm trước mới vừa thống kê nhân khẩu, con chạy đi sẽ trở thành người không có hộ tịch, không sợ biến thành nghi phạm bị người ta bắt lại sao?”
Đại Bảo Bảo nghĩ ngợi: “Không thể chạy vào núi trốn sao?”
Sở Tu Viễn: “Trong núi không phải dã nhân thì là dã thú, con muốn làm bằng hữu với dã nhân hay muốn bị lão hổ nuốt vào bụng?”
Đại Bảo Bảo cái nào cũng không muốn, lại hỏi Sở Dương: “Hung thủ còn ở đây sao?”
Sở Dương ngẫm lại: “Hẳn là còn.” Nhìn về phía Lâm Hàn: “Thi thể người chết nằm ở hiện trường vụ án nhưng đầu đã bị ném tới nơi khác, nếu có thể tìm được đầu nạn nhân, có thể sẽ tìm được manh mối gì đó.”
Sở Ngọc nói: “Cái đầu cũng đâu biết nói chuyện.”
Lâm Hàn: “Biết chứ.”
Sở Ngọc đột nhiên quay sang nhìn mẫu thân nó, quên luôn cả cái bánh chưng đang cầm trong tay.
Lâm Hàn lặp lại: “Biết. Nếu nói có năm người từng đi qua nơi phát hiện thi thể, nếu có thể tìm được đầu nạn nhân, không thể cả năm người đều từng đi tới chỗ đó được, có thể căn cứ vào điểm này để thu hẹp phạm vi. Cũng có thể căn cứ vào biểu cảm trên mặt nạn nhân là hoảng sợ hay là bị người ta bóp chết rồi mới bị chặt đầu.”
Sở Dương nói: “Nương nói đúng.”
Sở Tu Viễn: “Đúng rồi thì ăn cơm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-580.html.]
Sở Dương uống sạch bát canh rồi tự bóc cho bản thân một cái bánh chưng.
Lâm Hàn nhíu nhíu mày.
Sở Tu Viễn thấy thế, bèn hỏi: “Lại nghĩ gì đấy?”
Lâm Hàn: “Ta nghĩ đến một biện pháp, không biết có được hay không.”
Sở Dương vội buông cái bánh chưng xuống, chăm chú lắng nghe.
Sở Tu Viễn thở dài: “Nàng không thể để Đại Bảo cơm nước xong rồi mới nói sao?”
Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn thấy Sở Dương đang cầm bánh chưng, tức khắc không nhịn được cười: “Vừa ăn vừa nói. Cũng chưa chắc có dùng được hay không.”
Đại Bảo Bảo mở miệng: “Nương, ngài không nói là con ăn không vô đâu.”
Lâm Hàn nói thẳng: “Chó rất mẫn cảm với mùi máu tanh, các con có thể tìm một con chó thông minh đến thử xem sao, đầu tiên để nó đánh hơi xung quanh thi thể một chút để quen với mùi máu tươi, sau đó bắt đầu tra soát bốn phía xung quanh hiện trường vụ án.”
Sở Ngọc tò mò: “Tại sao phải tìm bốn phía? Nếu con là hung thủ thì con sẽ ném đầu đi thật xa.”
Sở Tu Viễn nói tiếp: “Cho nên con không phải.”
Sở Ngọc nghẹn họng, không muốn đáp lại phụ thân nó
Sở Tu Viễn nói với Sở Dương: “Chỉ cần hung thủ không muốn c.h.ế.t thì sẽ rất sợ bị người khác phát hiện hắn ta giết người. Để tránh bị người khác bắt gặp, hắn ta chắc chắn sẽ tìm chỗ gần đó để chôn cái đầu hoặc ném đi, cho nên cứ dựa theo phương pháp của nương con, chắc chắn sẽ có thu hoạch.” Dừng một chút: “Nếu không có thì có thể đến nhà nạn nhân tìm thử xem.”
Sở Dương như đang suy tư gì đó, nói: “Ý cha là có thể tìm thấy thứ đó ở nơi người ta không ngờ tới nhất sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn gật đầu: “Có thể hung thủ lại là người mà chúng ta nghĩ là không thể nhất. Nhưng chuyện liên quan đến hai mạng người, bản thân ta kiến nghị con đừng nên nghi ngờ bất kỳ ai.”
Mạng người như trời, nếu phán sai chẳng những sẽ khiến người vô tội bỏ mạng mà còn để cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, nếu lại tái phạm tội thì con số sẽ không chỉ dừng ở hai mạng người.
Buổi chiều, Sở Dương đến nha môn, nói hết toàn bộ những gì cha nương đã dạy cho Tôn Đình úy.
Án mạng xảy ra gần nội thành, hơn nữa lại là vụ án chặt đầu. Hung thủ tàn bạo như thế khiến cho bá tánh xung quanh vô cùng khủng hoảng, nha môn phải mau chóng phá án.
Tôn Đình úy dù cảm thấy việc dùng chó để phá án không đáng tin cậy nhưng vẫn quyết định thử một lần.
Giờ Thân một khắc, mọi người thay y phục sạch sẽ, không vương bất kỳ mùi vị gì rồi mới dắt chó đến hiện trường tra án.
Đại Bảo Bảo đã làm xong bài tập, nhìn đến thấy mặt trời sắp xuống núi mà đại ca nó còn chưa về, nhịn không được đi nhị ca, hỏi: “Có khi nào đại ca lại trắng tay trở về không?”