Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 551
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:55
Lượt xem: 12
Quả nhiên không phải là tai bọn họ xuất hiện ảo giác… bên ngoài cửa có thêm một cậu thiếu niên, không phải là ai khác mà chính là đương kim Thái tử điện hạ.
Lâm Hàn thấy sau lưng nó chỉ có thái giám và thị vệ thì đứng dậy hỏi: “Phụ hoàng con không đến ư?”
Thái tử đi vào đáp: “Dạo gần đây phụ hoàng mới có được một mỹ nhân nên không có thời gian rảnh đến.”
Thấy trong phòng yên lặng như ở trong sân, nó không khỏi thắc mắc: “Sở Bạch Bạch đâu ạ?”
Lâm Hàn liếc nhìn về phía Tây: “Đang ở bên chỗ của Mộc ca con.”
Thái tử tò mò hỏi: “Đi thăm nữ nhi của Mộc ca ạ?”
Lâm Hàn: “Đúng vậy.”
Thái tử suy nghĩ: “Con cũng đi xem xem.”
Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Còn ra ngoài ư?”
Lần này Thái tử đến chỉ là ra ngoài hít thở không khí chứ không nhất định phải tới chợ Đông phố Tây.
Thái tử nghĩ dạo gần đây không có cái gì cần mua nên bèn nói: “Hôm nay không đi nữa.” rồi sau đó đi sang nhà cách vách.
Lâm Hàn đợi nó đi xa rồi hỏi Sở Tu Viễn: “Có được mỹ nhân mới? Thần thánh phương nào vậy? Sao chưa từng nghe chàng nhắc đến bao giờ?”
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ chỉ mê thích dung nhan của nàng ta, qua mấy năm nữa nhan sắc không còn thì hiển nhiên sẽ thất sủng, có gì hay để nói đâu. Hơn nữa, nàng cũng không có hứng thú mà.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Ta có hứng thú!”
Sở Tu Viễn nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đầy vẻ tò mò: “Dạo này lại rảnh rỗi hả?”
Lâm Hàn: “Không rảnh thì ta cũng có hứng thú.”
Sở Tu Viễn không tin, bèn dứt khoát hỏi: “Muốn biết cái gì?”
Lâm Hàn suy nghĩ: “Nơi bệ hạ đi xa nhất trong năm nay là vườn Phù Dung. Vậy thì không có khả năng nữ nhân kia chặn bệ hạ trên đường bệ hạ tới vườn Phù Dung được, thế là do ai tặng?”
Sở Tu Viễn: “Muội muội của một vị Trung thị lang.”
Lâm Hàn không khỏi bảo: “Chả trách ta không nghe được tí phong thanh nào.”
Sở Tu Viễn: “Cả ngày nàng ở trong phủ thì có thể nghe được cái gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy Lâm Hàn không ra khỏi cửa lớn không bước tới cửa sau nhưng Lâm Hàn của hôm nay đã không phải là Lâm Hàn của ngày xưa nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-551.html.]
Lâm Hàn của ngày hôm nay có hai thám tử nhí – Sở Dương và Sở Ngọc.
Mặc dù bên trong Thái Học đều là nam nhân, nhưng buôn dưa lê bán dưa chuột đã là thiên tính của con người. Nếu nữ nhân kia đến từ dân gian thì không thể có khả năng phu nhân các nhà không thốt ra một như nào.
Chung quy lại, hai chữ “dân gian” dễ khiến con người ta liên tưởng tới đương kim Hoàng hậu cùng với hai vị đại tướng nổi danh của Sở gia.
Khi bọn họ buôn chuyện thì không thể giấu nổi tiểu bối trong nhà được.
Học trò của Thái Học biết thì hiển nhiên sẽ tìm tới hai con người thường xuyên có thể gặp được Hoàng đế bệ hạ là Sở Dương và Sở Ngọc để nói chuyện.
Hai đứa chúng nó biết thì không có khả năng Lâm Hàn không biết được.
Lâm Hàn không giải thích nhiều như thế với Sở Tu Viễn mà bảo rằng: “Hay là chàng thử xem có thể giấu được ta hay không đi?”
Sở Tu Viễn vô thức hỏi: “Ta thử cái gì?” hiểu ra thì lập tức chẳng nói nổi nên lời: “Ta thấy nàng thật sự nhàn rỗi quá, sống thoải mái quá lâu nên không vật vã chút chuyện thì trong lòng không thoải mái hở.”
Lâm Hàn gật đầu: “Thế nên khi nào ra ngoài đi dạo với ta hả?”
Sở Tu Viễn: “Chợ Đông hay là chợ Tây?”
Chợ Đông chợ Tây quá lắm người, Lâm Hàn không muốn tới chen chúc với người nọ người kia.
Lâm Hàn suy nghĩ: “Thu xanh trời trong, thích hợp để du ngoạn nhất.”
Sở Tu Viễn không nghĩ ngợi gì đá đáp: “Không được! Không có chiếu chỉ không thể rời khỏi kinh.”
Lâm Hàn: “Chỉ đi quanh quanh bên ngoài thành cũng không được?”
Sở Tu Viễn: “Cái này thì có thể. Nhưng chẳng phải nàng nói đường bên ngoài thành xóc nảy quá, cả đi cả về có thể lấy nửa cái mạng nàng đấy ư?”
Lâm Hàn muốn phản bác, lời đến bên miệng thì chợt nhớ ra quả thật nàng từng nói vậy, là cái lần đưa thùng nuôi ong đến vườn Phù Dung.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàn không kiềm lòng nổi nhíu mày.
Sở Tu Viễn thừa cơ bản: “Cứ đi dạo trong thành đi.”
Lâm Hàn định đáp được thì lại cảm thấy không cam tâm.
Khi xưa có mấy đứa trẻ bám quấn, cộng thêm ngày tháng làm mọt gạo ăn bám thảnh thơi của Lâm Hàn còn chưa đủ, thế nên không thích ra ngoài.
Hiện giờ thư thả đủ rồi, con cái cũng không dám dính nàng cả ngày nữa, còn để nàng ở lì trong phủ cả ngày thì Lâm Hàn sẽ luôn cảm thấy thời kỳ mãn kinh của mình sẽ tới sớm mất.
Lâm Hàn ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi mắt bỗng sáng lên: “Ta biết rồi!”