Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 546
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:47
Lượt xem: 20
Sở Dương không khỏi thắc mắc: “Mộc ca đâu?”
Lúc này Lâm Hàn mới nghĩ đến Tôn Phinh Đình vẫn luôn nói về nương nàng ấy, Sở Mộc thì mất tăm.
Lâm Hàn cũng không kiềm lòng được hỏi: “Sở Mộc đâu?”
Tôn Phinh Đình lo Lâm Hàn lại đòi c.h.é.m Sở Mộc nên lần này không dám do dự: “Hầu gia muốn ngăn cản nương ta nhưng nương của ta nói hầu gia không biết gì cả, còn muốn ta và hầu gia chia phòng ở, nói là sợ trong đêm hầu gia đụng phải bụng của ta. Hầu gia bèn, bèn…”
Lâm Hàn nói thay nàng ấy: “Mặc kệ ngươi, để nương ngươi hành xác?”
Tôn Phinh Đình ra sức gật đầu: “Thẩm thẩm, chỉ có người ra mặt thì nương của ta mới có thể bớt bớt lại thôi.”
Lâm Hàn nghe thấy hai chữ “bớt bớt” thì chỉ buồn cười: “Ngươi ngồi xuống trước đã, sau đó nương ngươi đến thì ta nói với bà ấy.”
Đại Bảo Bảo không khỏi thắc mắc: “Nương muốn nói như thế nào ạ?”
Không chờ Lâm Hàn trả lời, Đại Bảo Bảo lại nói: “Con cảm thấy nương của tẩu tẩu sẽ không nghe lời nương nói đâu.”
Tôn Phinh Đình nghe thế thì không nhịn được nói: “Ta cũng cảm thấy là không. Thẩm thẩm, nương của ta còn nói người chưa từng sinh con nên chẳng hiểu cái gì cả.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hô hấp của Lâm Hàn nghẽn lại, muốn nhắc nhở nàng ấy rằng, câu này không cần thiết phải nói ra đâu.
Thấy Tôn Phinh Đình vốn không hề nhận ra bản thân đang nói cái gì, Lâm Hàn bèn dứt khoát nói: “Ta không nói chuyện sinh con đẻ cái với bà ấy.”
Tôn Phinh Đình vội hỏi: “Vậy thì nói cái gì?”
Lâm Hàn muốn trả lời thì trông thấy một tiểu nha hoàn từ bên ngoài đi vào, nhìn kỹ thì chính là nha hoàn Đào Hoa của Tôn Phinh Đình: “Nương của ngươi đến rồi.”
Tôn Phinh Đình đứng phắt dậy, quay người lại thì trông thấy Đào Hoa, bèn vội vàng hỏi: “Có phải nương ta đến rồi không?”
Đào Hoa bước gần lại một chút đáp: “Thưa phải. Phu nhân hỏi người đi đâu rồi. Ta nói ở bên này thì phu nhân nói trời lạnh như thế chớ đi lung tung, bảo cô nương người quay về.”
Tôn Phinh Đình vội quay sang nhìn Lâm Hàn, thẩm thẩm, người đã nghe cả rối đó.
Lâm Hàn: “Đào Hoa, quay về nói với bà thông gia rằng trưa hôm nay cô nương nhà các ngươi sẽ ăn cơm ở chỗ ta. Nếu bà ấy muốn đến thì cũng có thể cùng đến.”
Tôn Phinh Đình cuống quýt lắc đầu, liên tục nháy mắt ra hiệu với Lâm Hàn, không được, không được!
Lâm Hàn nói tiếp: “Nhớ nhắc nhở bà thông gia đến sớm sủa một chút, đại tướng quân sắp hạ triều rồi. Một khi đại tướng quân quay về, bọn ta sẽ dùng cơm.”
Đào Hoa không khỏi nhìn Tôn Phinh Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-546.html.]
Lâm Hàn lạnh giọng nói: “Lời ta nói khó sai bảo ư?!”
Đào hoa rùng mình một cái, vội vàng quay về.
Lâm Hàn chỉ vào cái ghế chỗ bên Tôn Phinh Đình: “Ngồi xuống! Chuyện lớn một chút là căng thẳng tới nỗi thay đổi cả sắc mặt.”
Tôn Phinh Đình nói thầm, nếu như là nương của người thì người còn căng thẳng hơn cả ta.
Thế nhưng cho Tôn Phinh Đình mượn gan thì nàng ấy cũng không dám thốt lời này ra.
Có điều Tôn Phinh Đình cũng không có thời gian để quan tâm những điều này: “Thẩm thẩm, nếu như nương của ta tới đây thật, vậy vậy… phải làm sao mới được.”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Yên tâm, nương ngươi sẽ không tới đâu.”
Sở Ngọc không khỏi thắc mắc: “Tại sao nương lại chắc mẩm thế?”
Tôn Phinh Đình không thể không vểnh tai lên.
Lâm Hàn cũng không thừa nước đục thả câu mà nói với Tôn Phinh Đình rằng: “Nương ngươi sợ đại tướng quân. Không tin thì đợi mà xem.”
Sau đó sai nha hoàn cầm mấy cái đĩa lên, đổ khoai lang và hạt dẻ ra rồi kêu Tôn Phinh Đình theo nàng quay vào phòng. Tôn Phinh Đình đi một bước thì ngoái đầu ba lần, sợ nương nàng ấy đột nhiên xuất hiện.
Mãi cho đến khi nàng ấy ăn hết nửa củ khoai lang và một nắm hạt dẻ, nương nàng ấy vẫn không xuất hiện, thì trái tim đang treo của Tôn Phinh Đình mới yên lòng lại.
Uống một ít nước đun sôi, Tôn Phinh Đình hỏi Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, ngày mai ta còn có thể đến không?”
Lâm Hàn lấy làm vui: “Ta nói không được thì Sở Mộc còn không thể náo loạn đến trước bệ hạ ư? Muốn đến thì cứ đến, không cần đặc biệt hỏi ta làm gì, đâu có phải người lạ nào khác.”
Sở Dương không khỏi gật đầu: “Đúng, tẩu tẩu, nương của tẩu ngày mai còn đến nữa thì tỷ đừng đợi bà ấy ngồi xuống, bà ấy vừa vào cửa thì tỷ ra ngoài, nói, nói…” cậu quay sang hỏi Lâm Hàn: “Nương, nói như thế nào ạ?”
Lâm Hàn: “Cứ nói ta kể chuyện cho đứa trẻ trong bụng ngươi.”
Tôn Phinh Đình kinh ngạc “hả” một tiếng.
Lâm Hàn giải thích cho nàng ấy nghe: “Thai giáo.”
Tôn Phinh Đình nhìn bụng dưới rồi không khỏi thắc mắc: “Nhỏ như thế cũng có thể nghe hiểu sao?”
Lâm Hàn: “Có thể nghe hiểu được hay không không quan trọng, có thể đuổi nương ngươi đi là được. Đúng rồi, nương ngươi có biết chữ không?”
Tôn Phinh Đình nghĩ một thoáng: “Không nhiều.”