Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 543
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:42
Lượt xem: 16
Lâm Hàn thân là người từng trải nên biết trẻ con lớn như thế để ý thể diện, nàng bèn cười nói: “Nương và đệ đệ không xuống. Buổi chiều có cần nương tới đón con không?”
Tận trong đáy lòng Sở Dương rất muốn nhưng cậu lại lo lắng bị bạn học trông thấy: “’Hay là thôi đi vậy.”
Lâm Hàn khẽ cười nói: “Được. Bánh ngọt nương cho con mang đi ở chỗ Bích Hải. Sau khi tan học bạn học tìm con đòi thì cho mọi người một ít nhưng không được quá nhiều, nếu không thì ngày nào bọn họ cũng sẽ tìm con đòi.”
Sở Dương: “Học trò của Thái Học đều là con cái của trăm quan, có thứ của ngon vật lạ gì mà chưa từng ăn đâu ạ. Sẽ không tìm con đòi xin đâu.”
Đại Bảo Bảo không kiềm lòng được nói: “Bánh ngọt nương làm bọn họ chưa ăn bao giờ cả.”
Sở Dương đang định phản bác nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, ở bên ngoài bánh ngọt không được bán, ngoài gia đình bọn họ và hoàng gia ra thì đúng thật là không có ai từng ăn cả.
Sở Dương sợ Lâm Hàn lo lắng nên tức khắc nói: “Nương, con biết rồi, mọi người cũng quay về đi. Nhị Bảo và Đại Bảo Bảo còn phải đi học nữa.”
Lâm Hàn nhìn cậu đi vào rồi mới quay về.
Buổi chiều Lâm Hàn cùng với gia đinh đi đón Sở Dương. Có điều Lâm Hàn không xuống xe, vì vậy nên khi Sở Dương lên xe trông thấy Lâm Hàn thì giật mình, lắp ba lắp bắp hỏi: “Nương sao nương lại ở đây?”
Lâm Hàn giả vờ suy tư một hồi: “Con mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn so với bọn họ nên nương lo bọn họ sẽ bắt nạt con.”
Sở Dương không khỏi bật cười: “Nương quên rồi ư, bọn họ đều là người thường, còn con là Thiên Hộ hầu. Bọn họ không dám bất kính với con đâu.”
Đúng thật là Lâm Hàn quên béng mất điểm này: “Vậy ngày mai nương không tới nữa nhé?”
Sở Dương gật đầu: “Nương, ngày mai làm bánh đậu xanh cho con nhé.”
Lâm Hàn: “Bánh ngọt không ngon ư?”
Sở Dương khe khẽ lắc đầu: “Không phải ạ. Bánh đậu xanh đều là những miếng nhỏ, nếu bạn học của con muốn nếm thử thì con đưa cho bọn họ một miếng là được. Mấy cái bánh ngọt to quá, hôm nay lúc con chia một cái bánh ngọt ra làm bốn phần, con phát hiện có người không nhịn được mà bĩu môi, chắc hẳn trong lòng đang nói con bủn xỉn.”
Lâm Hàn cau mày, có hơi không vui: “Sau này cách xa cái người bĩu môi kia ra một chút. Bánh ngọt là của con, con thích cho ai thì cho người ấy, chúng ta cũng không mắc nợ bọn họ, còn không biết xấu hổ mà chê ít. Người như thế thì dù con có cho hắn cả chiếc, hắn cũng không biết đủ.”
Sở Dương cũng nghĩ như vậy: “Con biết rồi ạ. Nương, ngày mai còn làm bánh ngọt không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-543.html.]
Thái Học lo bữa ăn trưa nên Sở Dương không thể ra ngoài, Lâm Hàn lo cậu giữa giờ học sẽ đói nên bèn chuẩn bị cho cậu ba chiếc bánh ngọt, hai chiếc để lại cho buổi sáng và buổi chiều ăn, một chiếc chia cho bạn học.
Lâm Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Con ăn được bao nhiêu?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Dương: “Hai chiếc ạ.”
Lâm Hàn hài lòng: “Không được phép lừa ta. Sau này ta kêu Mộc ca của con tới Thái Học xem xem, nếu như con dám lừa ta thì đừng trách ta xử lý bạn học của con.”
Sở Dương không khỏi “a” lên một tiếng, không phải nên xử lý cậu sao.
Lâm Hàn: “Con là nhi tử của ta, ta không nỡ lòng đánh con. Ta đánh bạn học con tới nỗi kêu cha gào nương, bọn họ sẽ không dám tìm con đòi đồ ăn nữa, ta vẫn có thể đạt được mục đích thì hà tất phải khiến bản thân đau lòng.”
Sở Dương phục luôn rồi: “Vậy thì không có ai chơi với con nữa.”
Lâm Hàn: “Nếu đã biết điểm này thì để bản thân cứng cỏi lên chút. Chọc thủng trời đã có cha con gánh vác cho con rồi.”
Sở Dương không khỏi nói: “Cha biết lại quở trách nương đấy.”
Lâm Hàn: “Hắn không dám đâu, trừ phi muốn ngủ ở thư phòng.”
Sở Dương nghe thế thì lập tức chẳng nói được gì.
Sáng ngày hôm sau, nghỉ ngơi giữa giờ học, Sở Dương lấy hộp đựng đồ ăn ra, người ngồi cùng bàn với cậu lập tức quay sang nhìn nó, đợi cậu lấy bánh ngọt ra.
Sở Dương thấy thế thì dừng lại nói: “Nương của ngươi chuẩn bị cho ngươi cái gì vậy?”
Bạn cùng bàn của cậu mở hộp thức ăn ra, mặt đầy vẻ chê ghét: “Bánh gạo, ngoài vị ngọt ra thì chả có vị gì.”
Lúc này Sở Dương mới mở hộp thức ăn lấy một miếng bánh đậu xanh vị hơi ngọt ra, thấy bạn cùng bàn vươn tay ra, cậu vội vàng nói: “Khoan đã, nương ta nói ta đang độ phát triển cơ thể, không thể chia cho bạn học được. Nếu ta rất muốn chia cho bạn học thì phải trao đổi với bạn học, nếu không ai ăn đồ của ta thì nương ta sẽ đánh kẻ ấy.”
Tay của người bạn cùng bàn với Sở Dương cứng đờ giữa không trung, bạn cùng bàn cũng muốn lấy một miếng đều lộ ra ý cười, cảm thấy Sở Dương đang nói linh tinh, cực kỳ buồn cười.
Sở Dương: “Ta không lừa các ngươi đâu. Công phu của nương ta xuýt xoát với cha ta. Không tin thì quay về hỏi trưởng bối trong nhà các ngươi.”