Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 522

Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:53:02
Lượt xem: 18

Bốn đứa trẻ con liếc nhìn nhau một cái, không thể không dẫn mười mấy cấm vệ trong cung và trong phủ đi đến chợ Tây.

Bốn đứa chúng nó đi ra ngoài, cả phủ đại tướng quân lập tức yên tĩnh lại.

Sở Tu Viễn rất hiếm khi có thời khắc yên tĩnh như thế, bèn kéo Lâm Hàn tới phòng nghỉ ngơi của mấy đứa trẻ.

Lâm Hàn theo hắn đi vào, không kiềm lòng được hỏi: “Muốn nói cái gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn đổ bàn cờ ra: “Không muốn nói gì cả, chỉ muốn đánh cờ, uống trà với phu nhân.” Sau đó dặn dò nha hoàn đi pha trà, rồi đi hái mấy quả lựu.

Sau một nén hương, Lâm Hàn tay trái cầm cờ, tay phải nhón hạt lựu, vừa đặt cờ lên bàn cờ, vừa bỏ vào trong miệng.

Thế nhưng, lại một nén hương qua đi, chỉ nghe thấy tiếng giòn tan, Lâm Hàn hít vào một hơi.

Sở Tu Viễn không nhịn được phì cười, vươn tay ra nói: “Mau nhổ ra.”

Lâm Hàn vội nhổ quân cờ ngọc bích ở trong miệng ra.

Sở Tu Viễn dùng khăn thấm mồ hôi lau đi, rồi đưa cho nàng một cốc nước: “Súc miệng đi.”

Lâm Hàn bỏ hạt lựu lại, súc miệng xong lại rửa tay: “Chàng đừng bóc nữa, kẻo lúc sau ta tưởng quân cờ thành hạt lựu rồi nuốt xuống mà bản thân chẳng hay.”

Sở Tu Viễn cũng không dám bóc tiếp nữa. Sai nha hoàn bưng hạt lưu tới nhà chính, rồi rót cho Lâm Hàn một cốc nước.

Lâm Hàn uống hai hớp nước, quên béng mất bước sau nên đi như thế nào, không khỏi trừng mắt với Sở Tu Viễn: “Chàng cố ý hả?”

Sở Tu Viễn: “Nàng nghĩ nhiều rồi. Có cần vi phu nhắc nàng không?”

Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Điều kiện?”

Sở Tu Viễn tặc lưỡi một tiếng: “Nàng và ta phu thê một chốn, bàn điều kiện thì có phần tổn thương tình cảm quá. Chi bằng…”

Lâm Hàn cắt nàng lời hắn: “Không có chi bằng. Tự ta nghĩ. Cùng lắm là Đại Bảo Bảo quay về, để Đại Bảo Bảo hạ cờ giúp ta.”

Sở Tu Viễn: “Vậy thằng bé đó chỉ có thể đi một bước nhìn ba bước.”

Lâm Hàn: “Thua ta cũng lấy làm vui.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-522.html.]

Hồng Lăng từ bên ngoài bước vào, tiếp lời: “Phu nhân, ngài sẽ không thua đâu.”

Lâm Hàn quay sang nhìn nàng ấy: “Ngươi đánh cờ giúp ta à?”

Hồng Lăng cười phì: “Ta nào biết. Là có người muốn gặp ngài.”

Lâm Hàn: “Nếu là người ở quê cũ của ta và quê cũ của đại tướng quân thì cứ nói bọn ta ra ngoài rồi.”

Sở Tu Viễn nói giùm Hồng Lăng: “Thật sự là người ở quê cũ đến thì Hồng Lăng cũng sẽ không nói như thế đâu.” Ngay sau đó liền hỏi Hồng Lăng: “Phu nhân nhà nào?”

Hồng Lăng: “Tôn gia.”

Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn: “Nhạc mẫu của Sở Mộc?”

Sở Tu Viễn đặt quân cờ bạch ngọc trong tay xuống: “Chắc là muốn mở quán ăn. Hồng Lăng, Tôn phu nhân là tự mình đến hay là đi cùng Phinh Đình đến?”

Hồng Lăng: “Người gác cổng nói Tôn phu nhân không đi tới viện cách vách, trong tay còn cầm hai hộp đồ, như thể là đặc biệt tới thăm hỏi phu nhân. Phu nhân, người gác cổng nghĩ đến bà ấy là nhạc mẫu của tiểu hầu gia nên đã mời bà ấy vào, hiện giờ đang ở trong viện đằng trước. Ngài xem nên để bà ấy tới phòng nghị sự hay là mời bà ấy vào?”

Sở Tu Viễn mở miệng đáp: “Tới phòng nghị sự, ta ở chỗ này đợi phu nhân. Nếu Tôn phu nhân trông thấy ta, e là ngại không dám nói thẳng.”

Lâm Hàn cũng nghĩ như thế, bèn đi theo Hồng Lăng tới phòng nghị sự ở tiền viện.

Khi trước Lâm Hàn chỉ gặp qua Tôn Đình Úy, Tôn Phinh Đình trông không giống cha nàng ấy nên Lâm Hàn bèn nghĩ có thể là nàng ấy giống nương.

Gặp được Tôn phu nhân, Lâm Hàn mới phát hiện bản thân sai rồi, Tôn Phinh Đình cũng không giống Tôn phu nhân.

Chiều cao của Tôn Phinh Đình tương đương với Lâm Hàn, phu nhân Tôn gia lại thấp hơn Lâm Hàn khá nhiều, mặt gầy dài, hàng mày mỏng dài, nhưng đôi mắt sáng rực, trông thấy Lâm Hàn chưa nói lời gì đã lộ ra nụ cười nhạt, lúc cười khóe mắt có đôi chút nếp nhăn, trông có vẻ là một người rộng lượng.

Sau khi hai người ngồi xuống, phu nhân Tôn gia trực tiếp nói rõ mục đích đến. Lâm Hàn cũng xác định bà ấy chính là người nhanh mồm nhanh miệng, chả trách Tôn Phinh Đình bị bà ấy nuôi dưỡng thành một người cứng đầu.

Tính tình Lâm Hàn nóng nảy, tính cách bộc trực, khó chịu đựng được suy nghĩ tâm tư của người khác, cũng không thích qua lại giao thiệp với những người nói một câu mà chỉ tiếc không xoay mười tám hướng.

Phu nhân Tôn gia đi thẳng vào vấn đề chính, rất hợp với tính khí của Lâm Hàn, Lâm Hàn thấy quả nhiên bà ấy hỏi chuyện quán ăn bèn nói với phu nhân Tôn gia rằng: “Mở cửa tiệm rất khó, nhưng mở quán ăn không khó.

Phu nhân Tôn gia lấy làm khó hiểu: “Xin phu nhân đại tướng quân nói rõ.”

Lâm Hàn: “Rượu thơm không sợ ngõ sâu, bà thông gia đã từng nghe nói bao giờ chưa?”

Phu nhân Tôn gia chưa từng nghe bao giờ, nhưng bà ấy biết có ý gì: “Ta hiểu ý của phu nhân, điều ta lo lắng nhất cũng là thức ăn không ngon, không có thực khách ghé đến.”

Loading...