Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:52:33
Lượt xem: 27
Sở Mộc: “Ngài đừng hù dọa thẩm thẩm, ta không muốn nói chuyện với ngài.”
Sở Tu Viễn giãn mày: “Lúc Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo lải nhải, thẩm thẩm ngươi đều đánh bọn nó một trận trước. Ta cảm thấy chủ ý này không tồi, hai ta luận bàn một chút, ngươi thắng, ta nghe ngươi.”
Sở Mộc muốn khóc: “Công phu của ta đều là ngài dạy cho, xương cốt của ngài thô hơn ta, sức lực lớn hơn ta, luận bàn gì chứ? Ngài đang muốn quang minh chính đại đánh ta nha.”
Sở Tu Viễn: “Nếu đã biết thì mau về đi, hôm nay bọn ta không có làm phần cơm cho ngươi.”
Sở Mộc vốn tưởng rằng ải khó qua nhất là thẩm thẩm nhà hắn, không nghĩ tới, không nghĩ tới người làm khó hắn lại là vị thúc phụ mày rậm mắt to này, nhìn có vẻ vô cùng chính trực.
Sở Mộc quyết định không đáp lời hắn, chuyển sang Lâm Hàn: “Thẩm thẩm ——”
Lâm Hàn không chờ hắn nói xong: “Không được. Đã từng nghe chưa, xa thơm gần thối?”
Sở Mộc ngẫm lại, lắc lắc đầu: “Có ý gì?”
Sở Dương nãy giờ vẫn cắm đầu ăn không hề lên tiếng, vội vàng lau tay, phun hạt anh đào cuối cùng ra rồi nói: “Ý là người với người không thể quá thân cận với nhau.”
Sở Mộc vẫn không hiểu: “Ta cũng đâu phải bằng hữu của cha nương đệ.”
Lâm Hàn: “Lão bà ngươi không có quan hệ huyết thống với ngươi và thúc phụ ngươi, với ta cũng chỉ là một người xa lạ không phải sao?”
Sở Mộc gật đầu: “Nhưng bây giờ nàng ấy cũng là người Sở gia ta mà.”
Lâm Hàn nghĩ nghĩ: “Một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua, có biết không.”
Sở Mộc: “Ngài sợ nàng ấy uy hiếp địa vị của ngài trong phủ sao? Không đâu, nàng ấy không có năng lực đó.”
Sở Tu Viễn xoa xoa thái dương, lúc Sở Mộc truy kích Hung Nô vô cùng thông minh, sao mỗi lần nói tới chuyện trong nhà lại trở nên hồ đồ như vậy.
Sở Tu Viễn thở dài một hơi: “Chúng ta đã sống với nhau nhiều năm, khẩu vị không quá khác biệt, lão bà ngươi không như thế. Ví dụ trưa nay có làm món mì chua cay, lão bà ngươi không biết ăn chua cũng không thể ăn cay, nhưng vì nàng ấy là phận dâu nên không dám thể hiện ra ngoài, dần dà sự oán hận sẽ tích tụ trong lòng.
“Ngươi là phu quân của nàng ấy, trong lòng nàng ngươi là người một nhà, nàng ấy sẽ không oán trách ngươi. Ta cả ngày lăn lộn ở ngoài, nàng ấy cũng sẽ không oán trách ta, chỉ có thể đặt sự bất mãn này lên người thẩm thẩm ngươi. Ngươi không cần phải nghĩ nhiều đâu, đây là chuyện thường tình thôi. Hai lần thẩm thẩm ngươi làm mì chua cay, ta đều không nhịn được hoài nghi nàng đang cố ý chỉnh ta. Cho nên nếu muốn tránh việc sau này nàng ấy xảy ra xung đột với thẩm thẩm ngươi, hoặc là gây sự mâu thuẫn với ngươi, hai nhà chúng ta chỉ có thể tách riêng ra như thế, không thể hợp lại làm một.”
Lâm Hàn tiếp lời Sở Tu Viễn: “Tới Tết Trung Thu ngươi có thể đưa nàng ấy sang đây. Giao thừa và hai ngày đầu năm mới cũng có thể sang đây ở, còn ngày thường tuyệt đối không được. Không phải ta và thúc phụ nhắm vào ngươi. Sau này Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo thành gia cũng phải như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-504.html.]
Sở Mộc nhìn ba đường đệ, vẫn cảm thấy thẩm thẩm đang lừa hắn.
Đại Bảo Bảo cười hì hì nói: “Năm nay đệ mới chín tuổi, đến ba mươi mới thành thân. Đệ còn có thể ở cùng cha nương tận hai mươi mốt năm.”
Sở Mộc giật giật khóe miệng, thấy tên tiểu tử này còn cười tươi hơn: “Sao đệ không đợi tới tám mươi mới thành thân luôn đi!”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đệ cũng muốn thế. Nhưng mẫu thân không đồng ý a.”
Sở Tu Viễn kinh ngạc, hỏi Lâm Hàn: “Nàng còn nói với nó mấy chuyện này sao?”
Lâm Hàn không nói với bọn chúng nhưng mà vào mấy hôm trước ngày thành thân của Sở Mộc, Lâm Hàn thuận miệng nói với ba hài tử một câu, thêm ít năm nữa là đến lượt các con rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Bảo Bảo nói nó không muốn thành thân.
Lâm Hàn nói không được.
Tiểu hài tử bĩu môi không nói nữa, Lâm Hàn cho rằng việc này đã qua rồi. Không nghĩ tới nó lại nhớ kĩ như vậy, còn tự lên kế hoạch cho bản thân nữa.
Lâm Hàn tò mò: “Vì sao lại là ba mươi? Sao không phải là hai mươi chín hay ba mươi mốt?”
Sở Dương mở miệng nói: “Ba mươi là tuổi nhi lập a.”
Lâm Hàn có dự cảm bất hảo: “Đại Bảo, đừng nói với ta là còn và Nhị Bảo cũng nghĩ thế nhé.”
Sở Ngọc nhoẻn miệng cười cười.
Lâm Hàn muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, đành đưa mắt ra hiệu với Sở Tu Viễn, để hắn quản đám hài tử này.
Sở Tu Viễn nói với Lâm Hàn: “Kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa.” Nói rồi lại liếc nhìn Đại Bảo Bảo: “Không mới mười tám đã thành thân mất rồi.”
Đại Bảo Bảo lớn tiếng nói: “Con không phải người nói không giữ lời.”
Lâm Hàn sợ nó nói hoài không yên, lập tức gật đầu: “Ừ ừ, không phải con. Sở Mộc, qua hai nén hương nữa là đồ ăn bên nhà ngươi lạnh rồi.”
Tiểu hầu gia giả vờ tủi thân, bộ dáng đáng thương: “Thẩm thẩm… Chỉ một lần, một lần cũng không được sao?”
Lâm Hàn cười lắc đầu: “Có một thì có hai, có hai sẽ có ba. Không biết nói chuyện gì với lão bà nhà ngươi sao, ngươi có thể hỏi nàng ấy muốn lên phố mua sắm không, hay có muốn chơi đá cầu không, có cảm thấy hứng thú với đao thương kiếm côn không. Nếu nàng ấy thích thì ngươi dạy cho nàng. Ngày nào đó ngươi lãnh binh xuất chinh, cũng không cần lo lắng một nữ nhân như nàng một mình ở đại phòng sợ hãi.”