Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 490
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:26
Lượt xem: 11
Sở Tu Viễn lảo đảo ngã về phía trước, cuống quýt túm chặt dây cương: “Phu nhân ——”
Bang!
Lâm Hàn lại vung một roi.
Sở Tu Viễn tức khắc không dám nói thêm chữ nào.
Lâm Hàn vỗ ngựa chậm rãi đi theo phía sau, cười hỏi: “Phu quân, vừa rồi muốn nói cái gì?”
Sở Tu Viễn chưa từng nói gì cả, chiều hôm sau trở lại phủ Đại tướng quân, Sở Tu Viễn dường như đã quên mất chuyện này.
Nhưng mà chờ đến tối, Lâm Hàn mới biết Sở Tu Viễn không hề quên, còn rất mang thù, biểu hiện rõ ràng nhất là tới giữa trưa ngày hôm sau Lâm Hàn mới từ trên giường bò dậy.
Khoảng giờ Mùi, nha hoàn bưng đồ ăn lên, Sở Tu Viễn vào phòng, nhìn thấy Lâm Hàn chống tay xuống trường kỉ, tay chống cằm, bộ dáng uể oải ỉu xìu, bèn ngồi xuống bên cạnh nàng: “Phu nhân, không thoải mái chỗ nào?”
Lâm Hàn trừng hắn, tiếp tục ngây ngốc.
Sở Tu Viễn nhỏ giọng hỏi: “Có muốn vi phu xoa xoa giúp nàng không?”
“Lăn!” Lâm Hàn thấp giọng phun ra một chữ, liếc thấy Sở Mộc dắt theo ba đệ đệ đi vào, vội vàng ngồi thẳng, đẩy Sở Tu Viễn: “Cách xa ta một chút.”
Đại Bảo Bảo sáng mắt, nhảy nhót đến bên cạnh Lâm Hàn: “Mẫu thân, ngài và cha cãi nhau sao?”
Sở Tu Viễn giành nói: “Không có. Ta và mẫu thân con không cãi nhau.”
Đại Bảo Bảo nửa ngồi nửa quỳ trên cái đệm tròn, hai mắt long lanh, tò mò hỏi: “Không cãi nhau thì sao mẫu thân lại muốn cha cách xa một chút, nếu cãi nhau thật thì mẫu thân có đánh cha không?”
Sở Tu Viễn cười hỏi: “Muốn biết à? Lại đây ta nói cho con biế.”
Đại Bảo Bảo chun mũi: “Lại là chiêu này.” Quay đầu nói với Lâm Hàn: “Mẫu thân, con và nhị ca làm hai bản thực đơn, khi nào mới đưa đến vườn Phù Dung in ấn?”
Lâm Hàn lấy lại tinh thần: “Hai bản?”
Sở Ngọc gật đầu: “Nếu không có tranh minh họa thì chỉ cần một bản thôi.”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Ngày mai cứ đưa qua đó đi.” Nhìn về phía Sở Mộc: “Nhớ nói kỹ càng với thợ thủ công bên kia, cứ từ từ in, ta không vội, tới cuối năm sau in xong cũng được.”
Sở Ngọc kinh hô: “Một năm a?”
Lâm Hàn: “Nếu con đòi gấp, bọn họ chắc chắn sẽ không vẽ màu cho các con. Con muốn màu sắc sặc sỡ hay là hai màu đen trắng?”
Sở Ngọc đương nhiên muốn nhiều màu sắc: “Hài nhi nghe mẫu thân.” Lại gắp cho Lâm Hàn một cái đùi gà: “Mẫu thân, dùng bữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-490.html.]
Sở Tu Viễn ho nhẹ một tiếng.
Sở Ngọc quay sang cha nó: “Ngài không thoải mái sao?” Lại nhìn thấy rau xanh trước mặt: “Vậy cha ăn thanh đạm thôi.” Lại gắp cho hắn một ít rau xanh.
Sở Mộc thấy thế, suýt nữa thì sặc.
Sở Ngọc không rõ nguyên do: “Huynh cũng bị bệnh?”
Đại Bảo Bảo và đại huynh Sở Dương nhà nó vội vã lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sở Nhị công tử cảm thấy khó hiểu: “Lại làm sao vậy?”
Lâm Hàn nén cười nói: “Cha con cũng muốn ăn đùi gà.”
“A?” Nhị công tử cả kinh há mồm, không dám tin nhìn cha nó: “Vậy sao cha không nói thẳng. Ngài ho khan ai biết ngài muốn làm sao. Trước đây ngài cũng đâu có như thế.”
Lâm Hàn gắp đùi gà cho Sở Tu Viễn: “Cha con cũng không nghĩ tới con thân là nhi tử của hắn mà một chút ăn ý này cũng không có.”
Sở Ngọc: “Là con —— nương, là cha không hiểu ý con, nương nói ngược.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Phản rồi à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Phản.” Cười nhìn Sở Ngọc: “Phản muốn lật trời rồi.”
Sở Ngọc bưng chén ngồi đối diện hắn.
Lâm Hàn nhéo vào hông Sở Tu Viễn: “Đừng cố ý hù dọa nó.” Ngay sau đó hỏi Sở Mộc: “Trong hai ngày ta và thúc phụ của ngươi không có ở nhà, Đại Bảo Bảo không nghịch ngợm chứ?”
Đại Bảo Bảo buông chén tạo ra một tiếng “bang”, trừng mắt nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn biết rõ còn cố hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu hài tử thực tức giận, nói: “Vì sao nương chỉ nói con mà không nói đại ca cùng nhị ca?”
Lâm Hàn: “Hai người bọn nó lớn rồi, hiểu chuyện, con còn nhỏ a.”
Tiểu hài tử muốn nói nó không nhỏ nữa, lại nghĩ tới năm nay nó mới tám tuổi nhưng chuyện nghịch ngợm đã làm trong năm không hề ít: “Ai nói còn nhỏ thì không biết nghe lời? Người không nghe lời nhất chính là Mộc ca!” Giơ tay chỉ vào Sở Mộc.
Sở Mộc hỏi: “Ta không nghe lời lúc nào?”
Tiểu hài tử thuận miệng nói thôi, làm sao mà biết được. Hơn nữa hai ngày này nó bận rộn học tập đó.
Tiểu hài tử ngẫm lại, dù sao cha nương cũng không biết: “Huynh, huynh lớn như vậy rồi, nghịch ngợm lúc nào còn không tự biết, còn không biết xấu hổ hỏi đệ? Mẫu thân, ngài phải giáo huấn Mộc ca, khiến huynh ấy phải nhớ cho kỹ.”