Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 486
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:20
Lượt xem: 17
Sở Tu Viễn nhịn không được bĩu môi: “Nàng chiều chuộng bọn nó như vậy, sớm muộn gì cũng chiều thành một đám phá gia chi tử.”
Lâm Hàn: “Vậy thì đánh gãy chân bọn nó, bọn nó sẽ không còn phá của được nữa.”
Sở Tu Viễn không lời gì để nói.
Lâm Hàn lôi kéo hắn rời khỏi nhà bếp rồi mở miệng hỏi: “Khi nào chúng ta mới tới phương bắc thu hoạch khoai tây?”
Việc này Sở Tu Viễn đã nói với hoàng đế tỷ phu nhà hắn, hoàng đế Thương Diệu có ý muốn bán luôn ở phương bắc. Sở Tu Viễn cũng không gạt Lâm Hàn, nói hết tính toán của hoàng đế tỷ phu cho nàng nghe.
Sở Tu Viễn lại hỏi: “Nàng nghĩ thế nào?”
Lâm Hàn: “Lấy về một ít để nhà ta ăn qua mùa đông, còn dư thì bán cho những vùng gần đây.”
“Như lần bán khoai lang trước đây sao, bán cho người trong thôn?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn gật đầu: “Ta còn muốn mượn dùng xe ngựa của bệ hạ, kéo mấy xe khoai lang qua đó.”
Sở Tu Viễn nhìn ra phía sau: “Khoai lang của chúng ta?”
Lâm Hàn cười: “Đương nhiên là đến chợ tây thu mua với giá thấp rồi.”
Việc này Sở Tu Viễn không dám làm chủ, hôm sau hạ triều, Sở Tu Viễn đã ở lại tới cuối cùng, bẩm báo chuyện này cho hoàng đế tỷ phu nhà hắn.
Hoàng đế Thương Diệu cảm thấy thương nhân là loại người gian trá nhất trên thế gian, cho nên y thật sự không thích thương nhân. Nhưng với những chuyện Lâm Hàn làm, y thật sự không tức giận được. Dù sao số khoai tây bá tánh đang trồng bây giờ cũng đều là nàng tặng giống miễn phí.
Thương Diệu không có biện pháp với Lâm Hàn, chỉ có thể thở dài: “Tu Viễn, ngươi có cảm thấy phu nhân nhà ngươi rất quái lạ không?”
Sở Tu Viễn cười nói: “Không như vậy thì nàng cũng đâu có mang khoai lang, bắp, bông và khoai tây ra.”
Thương Diệu: “Ai nói chuyện này đâu. Trẫm đang muốn nói lúc nàng bủn xỉn thì vô cùng bủn xỉn, lúc hào phóng cũng vô cùng hào phóng.”
Sở Tu Viễn đương nhiên biết y có ý gì: “Phu nhân nói quân tử ái tài thủ chi hữu đạo. Bệ hạ, ngài có đồng ý không?”
Thương Diệu bực bội xua tay bảo hắn cút đi.
Sở Tu Viễn hành lễ muốn rời đi, Thương Diệu vội nói: “Từ từ, trước đây trẫm muốn nàng mang vào trong thành bán cho nên đã hứa cho mượn tám chiếc xe. Hiện giờ chỉ bán lòng vòng đây, không cần nhiều như vậy, bốn chiếc đủ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-486.html.]
Sở Tu Viễn cảm thấy thật may mắn khi chưa nói với Lâm Hàn bệ hạ hứa cho bọn họ mấy chiếc xe: “Bốn chiếc đủ rồi. Thần thay phu nhân cảm tạ bệ hạ.”
Hoàng đế bệ hạ lại phất tay, mau chóng cút đi!.
Sáng sớm ngày ba mươi tháng chín, cửa thành mới vừa mở, Sở Tu Viễn đã cùng với Lâm Hàn cải nam trang đi ra ngoài.
Vì trên xe có khoai lang nên đã chọn hai thôn trồng khoai tây cách Trường An không quá xa, Lâm Hàn theo đường quan đạo tới phía đông của thôn làng, vẫn đến nơi vào khoảng giờ Thân.
Vì trên đường đi không hề dừng lại nên ai cũng mệt mỏi rã rời.
Lâm Hàn không do dự nói: “Cho ngựa của chúng ta ăn ít cỏ uống ít nước đã.” Lại vỗ vỗ ngựa của nàng: “Mệt chết rồi.”
Lý trưởng vội vàng về nhà gọi phu nhân của mình.
“Tiểu hầu gia, ngài cũng uống ít nước đi.”
Sở Tu Viễn nhìn sang, thấy cửa nhà bên cạnh nhà lý trưởng mở ra, bên trong có một cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi đan bưng chén nước đi về phía bọn họ.
Đại tướng quân tức cuồi, cố ý nói: “Tiểu hầu gia đói nhiều hơn khát nha.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nương kia quay sang Lâm Hàn, thấy trên trán “hắn” đều là mồ hôi, đầy mặt phong sương: “Tiểu hầu gia uống miếng nước trước, dân nữ lập tức đi làm thức ăn. Không biết tiểu hầu gia thích ăn mì hay bánh? Thích ăn đồ luộc hay là đồ nướng?”
Lâm Hàn tức khắc cảm thấy như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng, lưng như bị kim chích: “Mì nước hay bánh bột ta đều không thích ăn. Bọn ta có mang theo. Ngươi lấy cho bọn ta một xô nước, lại cho ta một cái bình gốm là được.”
Thê tử của lý trưởng từ trong nhà bước ra: “Sao lại có thể tự mình nấu được chứ? Tiểu hầu gia ngài là một đại lão gia, sao có thể nấu nướng được.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, lại nói với nhi nữ nhà mình: “Đi làm ít thức ăn cho tiểu hầu gia đi. Tiểu hầu gia, vào nhà nghỉ một lát. Cơm nước sẽ xong ngay thôi.”
Lý trưởng gật đầu: “Đúng vậy, tiểu hầu gia, vào nhà trước đã. Đi đường xa tới đây mà cứ đứng ngoài cửa, người không biết còn tưởng rằng thôn bọn ta không biết đạo tiếp đãi khách nhân.”
Thẩm Xích Tiêu không nhịn được ho khan một tiếng, hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện nữ nhân nhìn lầm Lâm Hàn thành nam tử chỉ là khuếch đại. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, cũng không biết nên bội phục nàng, hay là nên đồng tình với Đại tướng quân vẫn luôn bị người ta làm lơ.
Thẩm Xích Tiêu cảm thấy vì sự yên ổn của Sở gia, hắn phải nói một chút gì đó, ví dụ như quay sang Sở Tu Viễn: “Chư vị, vị này chính là Đại tướng quân của chúng ta.”
“Đại tướng quân?!” Mấy người trong thôn bèn mặc kệ Lâm Hàn, đồng thời chuyển sang Sở Tu Viễn.
Thẩm Xích Tiêu gật đầu, nói: “Đúng là vị Đại tướng quân mà các ngươi biết.”
Thê tử lý trưởng đánh giá Sở Tu Viễn một phen, mặt lộ vẻ hoài nghi: “Không phải nói đại tướng quân tuấn mỹ hơn tiểu hầu gia sao, sao lại trái ngược như vậy. Quả nhiên lời đồn không thể tin!”