Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 484

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:16
Lượt xem: 19

Sáng hôm sau, Lâm Hàn sai gia nô đi mời bà mối.

Mùng sáu tháng bảy, ngày hưu mộc, Tôn Đình úy cũng ở nhà, bà mối tới cửa làm mai.

Trưa hôm đó bà mối đã lấy được sinh thần bát tự của cô nương Tôn gia, buổi chiều Sở Tu Viễn đã đưa vào cung, như thuật sĩ tính toán giúp.

Mười tám tháng bảy, thời tiết rất tốt, không nóng không lạnh, bà mối mang “tiểu lễ” đi nghị thân, cũng chính là thương nghị hôn kỳ.

Năm nay cô nương Tôn gia đã mười chín, qua một năm nữa sẽ tròn hai mươi, thành gái lỡ thì, Tôn Đình úy tất nhiên hy vọng chuyện này sẽ được tiến hành càng nhanh càng tốt.

Nhưng mà Tôn Đình úy cũng biết việc hôn nhân này là Tôn gia bọn họ đã trèo cao, lúc gặp bà mối cũng không tiện nói ra, chỉ hỏi ý tứ của Sở gia bên đó thế nào.

Bà mối đã được Lâm Hàn dặn dò, không đề cập tới Sở gia, chỉ nói thuật sĩ bên cạnh hoàng đế bệ hạ đã tính toán ngày lành cho hai vị tân nhân, tháng tư có ngày tốt, tháng mười hai cũng có ngày lành, cứ để Tôn gia lựa chọn.

Vốn dĩ Lâm Hàn muốn thay Tôn gia chọn luôn ngày tốt, chính là vào mùa đông sang năm.

Sở Mộc cảm thấy hôn kỳ của hắn và cô nương Lục gia cũng từng định vào mùa đông, lần này còn chọn mùa đông khiến hắn không thoải mái, Lâm Hàn mới để ngày tháng tư vào rồi mới giao cho bà mối.

Bà mối quay về bẩm báo, nói Tôn gia chọn ngày hai mươi hai tháng tư, Lâm Hàn cũng chẳng bất ngờ, Sở Tu Viễn đã nói với nàng Tôn Đình úy vội vàng muốn gả nữ nhi.

Hiện giờ đã là bảy tháng, cách tháng tư khoảng chừng nửa năm, chuyện hôn kỳ đã được quyết định xong, qua hôm sau Tôn gia đã phái người tới đo đạc phòng ốc để làm gia cụ cho cô nương Tôn gia.

Sở gia và Tôn gia cũng không cố ý để lộ ra chuyện này, nhưng gia nghiệp của Sở gia vô cùng to lớn, tất nhiên có rất nhiều người để ý Sở gia, cho nên chưa được mấy ngày, toàn bộ Trường An đều biết tiểu hầu gia lại đính hôn, nhà gái chính là khuê nữ của Tôn Đình úy.

Lục Thái thường biết được việc này, mặt mày còn đen hơn cả đáy nồi, về đến nhà lập tức quở trách khuê nữ: “Tiểu hầu gia mà con cũng không hài lòng, ta xem con có thể gả được cho ai.”

Lục gia cô nương hừ lạnh: “Cái loại đại thiếu gia hoa tâm như thế, ai thích gả thì gả, con không hiếm lạ!”

Lục Thái thường lập tức thấy khó thở: “Tôn Đình úy không phải kẻ ngốc, nếu chuyện hồng nhan tri kỷ của Tái Bắc hầu trải dài khắp thiên hạ là sự thật, Tôn Đình úy sẽ nhẫn tâm gả nữ nhi qua đó sao?! Con không biết động não suy nghĩ à.”

Lục Thái thường phu nhân nhịn không được nói: “Tôn gia là tân quý, muốn có chỗ đứng ở Trường An nên trèo lên Sở gia là thích hợp nhất rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-484.html.]

Lục Thái thường không thể tin nổi: “Bà cho rằng Tôn gia bán nữ cầu vinh?” Lại thấy cô nương nhà mình bĩu môi tán đồng, lập tức muốn mắng người: “Hai người thì biết cái gì! Đình úy đã là tam công cửu khanh, không thể nào thăng tiến được nữa, ông ấy lấy lòng Sở gia có ích lợi gì? Làm thừa tướng hả? Ai chẳng biết thừa tướng là một công việc tốn công vô ích!”

Lục gia phu nhân mở miệng nói: “Tôn Đình úy có ba nhi tử.”

Lục Thái thường không muốn nói chuyện với bà ta nữa: “Đại tướng quân còn có bảy đại cô tám dì cả, một đám biểu huynh đệ và chất tử cùng tộc, hắn từng đề bạc ai sao?” Nói xong phẩy tay áo đi mất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai mẫu tử Lục gia đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ chần chừ.

Đáng tiếc Lâm Hàn không biết, bằng không nàng sẽ ngửa mặt lên trời cười to chứ không phải nằm trên giường cau mày nhìn cái giường La Hán mới được đưa tới, ngay cả Đại Bảo Bảo chỉ lo vẽ tranh cũng chú ý tới nàng có gì đó không đúng.

Đại Bảo Bảo buông bút, bước sang bắt lấy tay nàng: “Mẫu thân không vui sao? Con đưa mẫu thân đi đá cầu.”

Lâm Hàn đưa cái tay còn lại sờ đầu nó: “Mẫu thân không có không vui. Chỉ là cảm thấy lòng tham của con người quả là vô cùng tận.”

Đại Bảo Bảo ngẫm lại: “Là nhà ta không có bạc mà mẫu thân lại muốn mua đồ sao? Mẫu thân, cứ dùng thực ấp của con đi.”

Lâm Hàn giãn mày, cười nói: “Chỉ là nương nhìn cái giường La Hán lại muốn đổi tất cả giường trong nhà thành giường Bạt Bộ a.”

“A? Không phải bởi vì không có bạc sao?” Tiểu hài tử kinh ngạc nói.

Lâm Hàn lắc đầu: “Nương cảm thấy mấy cái giường vẫn còn tốt, đổi thì tiếc quá. Lại làm bốn thêm bốn cái giường Bạt Bộ sẽ rất lãng phí. Nhưng mà ta lại rất muốn đổi, cho nên mới cảm thấy chính mình quá tham lam.”

“Chỉ là mấy cái giường ngủ thôi mà, cũng đáng để nàng thở ngắn than dài sao.”

Âm thanh quen thuộc vọng tới, Lâm Hàn cùng Đại Bảo Bảo nhìn ra ngoài, Sở Tu Viễn mặc triều phục đang đi vào, Lâm Hàn đứng dậy đón hắn: “Sao hôm nay về sớm vậy?”

Sở Tu Viễn: “Hôm nay ít việc.” Lại quan sát xung quanh theo bản năng: “Đại Bảo cùng Nhị Bảo đâu?”

Lâm Hàn chỉ về phía bắc mở miệng nói: “Ra đằng sau tìm thức ăn rồi.” Dừng một chút: “Vậy đổi hết sao?”

Sở Tu Viễn nhìn cái giường La Hán mà Lâm Hàn từng nhắc qua với hắn: “Cái này không phải chỉ là một cái giường cao hơn một chút và có thêm rào chắn sao.”

Lâm Hàn cười nói: “Giường ngủ không phải đều giống nhau sao.”

Loading...