Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:38:51
Lượt xem: 15
Sở Tu Viễn đưa tay đón lấy, mắt thấy trên thân cây đều là quả, có quả còn rủ xuống trên mặt đất: “Sang năm trồng ít thôi.”
Lâm Hàn muốn hỏi cái gì, theo tầm mắt hắn nhìn lại, đậu côve rậm rạp giống như tằm, nhịn không được bật cười: “Nhìn nhiều vậy thôi nhưng phơi khô liền ít đi. Ta cũng có kế hoạch trồng trọt cho năm tới rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn nhìn quanh bốn phía một chút, nhìn không thấy mặt đất đâu hết, xanh mướt tất cả đều là đồ ăn: “Nàng trồng ở chỗ nào? Sở Mộc bên kia?”
“Bên kia cũng phải trồng. Lão bà của hắn cũng sắp cưới vào cửa rồi, bảo ta qua đó trồng ta cũng ngại đi qua.” Lâm Hàn nói: “Nhưng mà không phải là bên hắn, là bên này của chúng ta. Năm tới trồng một ít bắp ngô, đậu phộng và vừng đủ để cả nhà chúng ta ăn là được. Phần còn lại trồng đậu cove và cà tím. Phơi khô rồi để dành ăn trong mùa đông.”
Sở Tu Viễn: “Nàng không mệt sao?”
“Ta mệt cái gì?” Lâm Hàn cười nói: “Ta chẳng qua cũng chỉ động miệng thôi mà.”
Sở Tu Viễn tiện tay chỉ một chút: “Nhiều trái cây và rau quả theo mùa như vậy, nàng không cần tự mình động thủ thì cũng phải nhớ kỹ khi nào trồng khi nào hái xuống đổi cái khác mà.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Thật đúng là không cần, đều là lão Hà bọn họ nhớ kỹ.” Nói xong, lão Hà cầm liềm tới: “Không tin thì chàng hỏi lão Hà đi.”
Lão Hà vẻ mặt mờ mịt, không biết hỏi hắn cái gì.
Sở Tu Viễn liền đem những lời vừa rồi nói lại một lần nữa.
Lão Hà cười nói: “Những chuyện này cần gì phu nhân phải nhắc nhở chứ.”
“Đều là ngươi trồng à?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lão Hà: “Không phải. Lão nô cùng lão Tăng và lão Lưu trồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-469.html.]
Sở Tu Viễn mặc kệ chuyện trong phủ, bất thình lình nghe tên lão Tăng và lão Lưu liền không nhớ ra được ai là ai. Sở Tu Viễn liền hỏi: “Trước kia chỉ cần trồng một vài loại hoa là được rồi, mấy năm nay trồng thêm nhiều trái cây và rau củ như vậy, các ngươi cũng có thêm rất nhiều việc, không cảm thấy phiền sao?”
Sắc mặt lão Hà trở nên trắng bệch: “Đại tướng quân, có phải lão nô làm chỗ nào không tốt không?”
“Không phải!” Lâm Hàn nói xong trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, đừng hù dọa hắn: “Đại tướng quân là sợ các ngươi ở ngoài mặt không dám nói nhưng trong lòng lại oán giận. Lão Hà, nói cho Đại tướng quân biết, ta đối xử với các ngươi như thế nào.”
Lão Hà thở phào nhẹ nhõm, thăm dò hỏi: “Nói thật ạ?”
“Ngươi dám nói dối hắn, cẩn thận hắn một kiếm giải quyết ngươi.” Lâm Hàn cười nói.
Lão Hà lau mồ hôi lạnh bị Sở Tu Viễn dọa tuôn ra: “Mấy năm nay so với mấy năm trước bận rộn hơn, nhưng mà ăn uống cũng tốt hơn so với mấy năm trước.” Chỉ vào bạc hà cùng ngải thảo ở góc tường: “Trước kia trong phủ không trồng cái này, các nàng đều ngại mấy thứ này có mùi vị nặng. Hiện giờ phu nhân bảo trồng, lão nô mới trồng ngải diệp xuống đất, ngoại trừ để cho phu nhân, đại tướng quân cùng tiểu Hầu gia dùng thì còn lại đều phân chia cho mọi người, mỗi người lấy một ít buộc ở bên hông, buổi tối chưa từng phải chịu tội.” Lại chỉ vào cái giỏ Sở Tu Viễn đề cập tới: “Loại đậu này bên ngoài có tiền cũng mua không được đâu. Già trẻ trẻ trong phủ chúng ta đều có thể ăn được. Thịt heo giá rẻ, phòng bếp dùng thịt heo hầm cái này, hương vị kia…lão nô không biết nhà huyện thừa ăn cái gì, nhưng cảm thấy so với nhà huyện thừa còn ăn ngon hơn. Nghĩ đến những thứ này, cho dù phu nhân không cho tiền công, lão nô làm cũng cao hứng. Con người cả đời này, công việc bận rộn, không phải chỉ vì ăn no mặc ấm sao.”
Lâm Hàn: “Huống chi cuối năm đều có một khoản tiền thưởng, đúng không?”
Cả phủ Đại tướng quân chỉ có lão Hà là biết chăm sóc cây trồng nhất, hận không thể chăm sóc trái cây và rau quả như là tôn tử hắn, cho nên tiền thưởng của hắn nhiều nhất.
Nhưng mà, trước kia tiền của lão Hà lại là ít nhất, thế cho nên nhìn thấy ý cười trong mắt đương gia chủ mẫu, lão Hà rất ngượng ngùng: “Đúng vậy.”
Sở Tu Viễn mỗi ngày đều đi ra ngoài, thường xuyên có thể nghe được ở chỗ nào đó chuyện nô bộc thí chủ, hắn vừa rồi hỏi như vậy, chính là lo lắng nô bộc trong phủ sinh lòng oán hận lại không dám nói, dần dà tích góp quá nhiều gây bất lợi cho Lâm Hàn.
Lúc này thấy mặt già của lão Hà đều đỏ lên, Sở Tu Viễn cũng yên tâm hẳn: “Năm ngoái phu nhân thưởng ngươi mấy đồng?”
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn: “Khinh thường ai đây?”
Lão Hà cười nói: “Phu nhân chớ tức giận, đại tướng quân trêu chọc ngài thôi. Thưởng ba tháng nguyệt ngân ạ.”