Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 436

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:34:52
Lượt xem: 20

Triệu Phi theo bản năng nói: “Được được.” Cầm lấy lưới đánh cá liền nhìn thấy trên đó là cả một mảnh đen nhánh, hơn nữa còn đang liều mạng xông tới, Triệu Phi lập tức cảm thấy khiếp người, toàn thân run rẩy: “Người tới, người mau tới đây.”

Binh lính đang thả ngựa lập tức nhảy lên ngựa, chạy về phía này.

Lúc đến trước mặt đột nhiên trợn tròn hai mắt.

Triệu Phi cao giọng nói: “Sửng sốt làm gì? Xuống đây và nhặt cá đi.”

Cho tới bây giờ chỉ có nhặt rau, lần đầu tiên nghe nhặt cá, binh lính phục hồi tinh thần vừa muốn cười lại tò mò: “Lấy đâu ra nhiều cá vậy?”

“Hầu gia thả lưới.” Triệu Phi vừa nói vừa ném cá vào bụi cỏ, quả thực là sợ ném gần, cá lại nhào trở lại trong nước.

Mấy binh lính tới nhặt cá nói: “Chúng ta biết là thả lưới. Nhưng mà hình như các ngươi cũng không lấy dùng mồi mà, chỉ một lúc thôi mà sao lại bắt được nhiều như vậy?”

“Quỷ mới biết.” Triệu Phi túm lấy hai con cá, cũng mặc kệ sống hay c.h.ế.t liền ném ra bên ngoài: “Hầu gia này…” vội vàng dừng lại, đem mấy chữ “Đến tột cùng thần thánh phương nào” nuốt trở về.

Người tiếp xúc gần gũi với Sở Mộc không nhiều lắm, trong một vạn kỵ binh này nhiều lắm là mười người biết hắn trông như thế nào, trong đó phỏng chừng một nửa còn không nhớ rõ. Triệu Phi sợ phá hỏng đại kế của các chủ tướng: “Đại khái là ông trời biết Hầu gia muốn ăn cá, phái thần thổ địa đuổi cá tới đây đi.”

Lời này tuy rằng rất nhảm nhí nhưng có binh lính tin quỷ thần lập tức gật đầu một cái: “Cũng có thể. Hầu gia nói đêm nay ăn cá cũng là dự liệu được điểm này à?”

“Đừng nghe hắn nói bậy.” Tiếng nói của mấy người không nhỏ, Lâm Hàn nghe được rõ ràng: “Cá trong sông này nhiều lắm, cho dù giăng lưới ở chỗ nào cũng đều có thể bắt được nhiều như vậy. Đại tướng quân không gạt ta.”

Ở trong lòng binh lính Sở Tu Viễn chính là sự tồn tại của thần, Lâm Hàn lấy tên Sở Tu Viễn ra, binh lính kia không hề hoài nghi nữa, ngược lại hỏi: “Trong nước vẫn còn, chờ một chút lại quăng thêm một lưới nữa hay là chỉ có chừng này thôi?”Lâm Hàn: “Vùng hoang dã không bắt cũng không ai ăn, bắt! Nhanh chóng gọi thêm mấy người lại đây, đi hạ lưu xử lý một chút.”

Binh sĩ kia ngay lập tức đi tìm người.

Một lát sau, một bên sông vây kín người, có người đi hạ lưu g.i.ế.c cá, có người nhặt cá, có người đi theo Lâm Hàn giăng lưới bắt cá.

Hỏa đầu quân chuẩn bị làm bánh cao lương hấp và mì nước, dọn mấy túi bột mì trắng lại. Bánh bột bắp cao lương cũng cất đi một nửa, bắt đầu rửa nồi, tìm một ít rau dại, gia vị.

Cá làm sạch nội tạng được đưa tới, hỏa đầu quân cũng tìm về một nắm rau gia vị, tự mình nếm thử từng loại, thấy hương vị giống hệt như thứ bọn họ dùng ở Trường An liền đem gia vị và cá đồng thời đổ vào trong nồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-436.html.]

Nồi canh cá đầu tiên còn chưa nấu xong, binh lính lại xách thêm mấy xâu tới.

Hỏa đầu quân thấy bọn họ làm cá nhanh như vậy, dứt khoát không nấu nữa.

Tích góp đủ nửa nồi cá, bỏ vào một ít mỡ heo, hầm trực tiếp luôn.

Khoảng giờ Tuất, sắc trời dần tối, trong chén mỗi binh lính đều đầy ắp thịt cá, hầu như không nhìn thấy nước canh đâu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn nhìn thấy binh lính ăn đến mặt mày hồng hào, bánh cao lương cũng chẳng rảnh để gặm, uống canh cá không có mùi vị gì mà trong lòng vẫn thoải mái.

Triệu Phi vẫn lo lắng chủ tướng lòe loẹt này chỉ biểu hiện bên ngoài nên vẫn theo sát nàng, cho dù Lâm Hàn dẫn tới một đám cá, Triệu Phi cũng không thả lỏng - lúc ăn cơm liền ngồi bên cạnh “hắn”.

Phát hiện Lâm Hàn ăn một chén cá xong liền buông chén, bánh cao lương cũng không ăn: “Ta đi múc cho tướng quân thêm một chén nhé?”

Lâm Hàn nhấc tay: “Không cần. Ăn no rồi.” Nói xong còn ợ một cái.

Triệu Phi rụt tay về.

Lâm Hàn nhìn thấy trước mặt hắn phun ra một đống xương cá, trên xương cá còn có rất nhiều thịt: “Không biết ăn cá à?”

“Không ăn thường xuyên. Thứ này cũng phiền toái, không thể ăn từng ngụm từng ngụm.” Triệu Phi nói xong nhíu nhíu mày: “Tướng quân, lần sau chúng ta đừng bắt cá nữa.”

Lâm Hàn gật đầu.

Triệu Phi thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Hàn: “Bắt heo rừng đi.”

Triệu Phi thở không ra hơi, suýt nữa nghẹn chết, sao lại nhắm vào heo rừng rồi?

Ông trời ơi, đây vẫn là đánh trận sao?

Là một người sống trong xã hội văn minh mấy chục năm, kiếp trước khi tận thế đến, Lâm Hàn g.i.ế.c động vật hoang dã tấn công người, tự động quy thành mình sẽ bị giam bao nhiêu năm.

Loading...