Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:34:45
Lượt xem: 21
Triệu Phi thấy Viên Hạo còn không trúng kế, lại hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Viên Hạo giơ nắm đ.ấ.m lên, nghĩ đến cái gì lại buông xuống, vẫy vẫy tay với hắn: “Lại đây, ta nói cho ngươi biết.”
“Viên tướng quân, ta là quan tiên phong của Tái Bắc Hầu.” Triệu Phi sợ Viên Hạo đánh hắn, không thể không nói thêm một câu.
Viên Hạo: “Ngươi yên tâm, bởi vì cho ta thêm một lá gan ta cũng không dám.”
Triệu Phi trợn mắt.
Viên Hạo hạ thấp giọng nói: “Thân nhân của Đại tướng quân, Tái Bắc Hầu cũng phải xếp phía sau người này.”
“Nhi tử của Đại tướng quân?” Triệu Phi lắc đầu: “Nghe tiểu Hầu gia nói đại công tử hình như mới mười hai mười ba tuổi. Vậy còn ai nữa? Đệ đệ sao? Không nghe nói đại tướng quân có huynh đệ mà.”
Viên Hạo: “Ở cùng một nhà với Đại tướng quân.”
Triệu Phi suy nghĩ một chút: “Người nhà đại tướng quân, không có khả năng! Viên tướng quân không muốn nói thì cứ nói thẳng, cần gì phải như thế. Ty chức cũng không phải một hai phải biết.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên Hạo cười lạnh: “Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn đoán không ra, không biết xấu hổ còn trách ta nữa à?” Học theo bộ dáng vừa rồi của hắn, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ.
Triệu Phi: “Người nhà của Đại tướng quân, ngoại trừ nhi tử của Đại tướng quân thì chính là phu nhân Đại tướng quân. Ba vị công tử rõ ràng không có khả năng. Vậy thì chỉ còn lại phu nhân tướng quân. Ngài nói vị kia là Hầu phu nhân sao?” Liếc hắn một cái: “Ngài cố ý dựng chuyện, còn trả đũa ta, ngầm trào phúng ty chức ngu xuẩn, thật không biết xấu hổ.”
Viên Hạo bỏ lại một câu: “Có tin hay không thì tùy!” Giơ roi thúc ngựa chạy lên phía trước.
Triệu Phi theo bản năng muốn hỏi, ta tin cái gì.
Chợt nghe gầm gừ một tiếng, ngựa hoảng sợ không bước lên nổi, thân thể Lâm Hàn nhoáng lên một cái, suýt nữa ngã xuống ngựa.
Sở Tu Viễn cuống quýt bắt lấy cánh tay nàng: “Cẩn thận!”
“Hổ à?” Lâm Hàn khó có thể tin hỏi ra, lại nghe được một tiếng gào thét: “Thật, thật sự là hổ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-432.html.]
Sở Tu Viễn gật đầu, thấy sắc mặt nàng trắng bệch: “Phu nhân sợ hổ?”
“Tại sao lại có hổ được?” Lâm Hàn vội vàng nhìn bốn phía: “Nơi này cách Trường An bao xa? Cỡ hai mươi dặm không?”
Sở Tu Viễn: “Khoảng chừng đó.”
“Vậy hổ kia có ăn thịt người không?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Tu Viễn bật cười: “Nào có hổ không ăn thịt người.”
Lâm Hàn há miệng định nói cái gì, lại nhìn thấy thôn xóm xa xa: “Hổ kia nếu vào thôn, thôn dân phải làm sao bây giờ?”
Sở Tu Viễn theo tầm mắt của nàng nhìn lại, cũng nhìn thấy phòng ốc thấp thoáng: “Đánh thôi.” Phát hiện Lâm Hàn kinh ngạc há hốc mồm: “Trước kia vi phu đã nói với nàng rồi, vùng hoang dã đều có sói hoang hổ báo, nàng đã quên rồi à?”
Lâm Hàn không quên: “Ta cho rằng chỉ có ở vùng đất phạm vi mấy chục dặm không có người thôi.”
“Ở đó lại càng nhiều hơn. Đại khái không có ai quấy rầy chúng nó, ví dụ như heo rừng, hai năm sinh ba lứa, mỗi lứa mười mấy con, không quá năm năm một con heo mẹ và heo đực có thể sinh ra hơn trăm con heo rừng. Sau này mà gặp được tuyệt đối không được nhân từ nương tay, nếu không không riêng gì ngựa sợ hãi, người cũng sẽ bị thương.” Sở Tu Viễn nói: “Heo rừng thích kéo đàn kết đội, nếu như đụng phải bốn con đầu lĩnh, mặc dù chỉ nhìn thấy mấy chục con, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để đối phó mấy trăm con.”
Lâm Hàn tưởng tượng một chút, mấy trăm con heo rừng đen sì chen chúc xông về phía ngươi, không khỏi rùng mình một cái: “Vậy cũng quá đáng sợ rồi.”
“Nếu không thì nàng bảo vì sao vi phu lại không muốn nàng đi chứ?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Ngoại trừ Hung Nô, dọc theo đường đi còn có rất nhiều dã thú. May mắn là hổ thích sống một mình, nếu giống như heo rừng, buổi tối tuần tra đêm phải có mấy chục người đi cùng nhau.”
Nếu không, ngày hôm sau thức dậy, người và ngựa ít hơn một nửa.
Lâm Hàn nghe ra ý tứ tiềm ẩn của hắn, âm thầm nhắc nhở chính mình, nơi này không phải trước tận thế, một trấn một thành cũng khó nhìn thấy một con hổ. Động vật hoang dã nơi này cũng nhiều như ở mạt thế, đã uy h.i.ế.p đến sự sinh tồn của nhân loại, nhìn thấy phải xuống tay trước, bằng không sẽ chỉ gặp nạn.
Sau đó Lâm Hàn hỏi: “Trước kia chàng đã từng gặp heo rừng rồi à?”
“Cũng đã gặp sói hoang nữa.” Sở Tu Viễn hồi tưởng một chút: “Sở Mộc lần trước là đi Tây Bắc, lần này chúng ta hướng Đông Bắc, đại quân chưa từng đi qua bên kia lần nào. Dân cư quan ngoại thưa thớt, sói hoang và heo rừng dọc theo đường đi không ai dọn dẹp, nếu nàng gặp heo rừng trên đường phải xuống ngựa trước rồi mới giết, nếu không mấy con ngựa này cũng không đủ cho một con heo ủi đâu.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta nhớ rồi. Đi thêm mười dặm nữa, ta dẫn người đi trước một bước nhé?”