Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:27:57
Lượt xem: 32
“A?” Tiểu hài tử đang đắm chìm trong thế giới của bản thân bỗng nhiên bừng tỉnh, trừng mắt nhìn đường ca nhà nó.
Sở Mộc vươn ngón trỏ chỉ vào chính mình: “Ta không đi, sẽ sang bên này ở, nếu đệ không chọc hai người bọn nó mà bọn nó đánh đệ, ta có thể không giúp đệ sao.”
Tiểu hài tử chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn Lâm Hàn: “Nương, nương mang con theo đi mà.” Ôm lấy eo Lâm Hàn: “Con cho rằng chỉ có đại ca và nhị ca, quên mất còn có Mộc ca. Nương, huynh ấy mà đánh con một cái, chờ nương trở về sẽ không còn thấy Đại Bảo Bảo của nương nữa. Nương… Hu hu…” Vùi đầu vào bụng Lâm Hàn bật khóc.
Sở Tu Viễn giơ tay nắm đầu nó, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Đại Bảo Bảo bị đau, ngẩng đầu lên, mặt mày vô cùng sạch sẽ, đâu có tí nước mắt nào.
Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Đi chơi với Mộc ca đi. Nương dạy đại ca con xem sổ sách, lại viết cho nhị ca con mấy cái thực đơn. Nương đi rồi mà các con không biết ăn gì thì cứ xem thực đơn của nương.”
Sở Ngọc hỏi: “Khi nào nương mới đi?” Nói xong lại quay sang Sở Mộc.
Sở Mộc sờ mũi: “Ta biết, nội trong tháng này thôi. Ta vốn tưởng rằng thúc phụ sẽ đi một mình, các đệ đã sớm quen rồi nên ta mới không nói.”
Ai biết được thẩm thẩm cũng đi chứ.
Sở Ngọc bấm tay tính toán, kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Còn có —— mười ngày nữa thôi sao?!”
“Mười ngày?!” Đại Bảo Bảo kinh ngạc hô to, hất tay cha nó ra: “Con không cần đi chơi, con muốn mẫu thân.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc gật đầu, bọn họ cũng muốn ở cùng mẫu thân.
Lâm Hàn đột nhiên rất muốn khóc: “Vậy mấy ngày này tạm thời gác lại bài tập, chờ nương và cha đi rồi các con lại làm bổ sung nhé? Muốn ăn cái gì nương đều làm cho các con.”
“Thật sao?” Ba hài tử trăm miệng một lời.
Lâm Hàn gật đầu.
Đại Bảo Bảo giơ tay nhỏ lên: “Con con —— con muốn ăn thịt giò kho tàu với cá hấp, thịt viên chiên giòn, bánh rán thịt nhân hẹ chiên, miến xào thịt băm!”
Mọi người sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, trăm miệng một lời, nói: “Ngươi không được ăn!”
Đại Bảo Bảo bị dọa nhảy dựng, không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn.
Lâm Hàn kêu, Đại Bảo Bảo lại cuống quýt buông ra, sau đó lại ôm lấy tay nàng: “Nương, con thổi thổi cho nương.”
Lâm Hàn lập tức không muốn quở trách nó nữa, thậm chí còn bật cười: “Nhiều món như vậy, con ăn hết sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-425.html.]
“Mỗi bữa ăn một món.” Đại Bảo Bảo vươn một ngón tay.
Sở Tu Viễn nghe vậy, lại điểm vào trán nó: “Con thật là biết ăn đó.”
“Những món con muốn ăn nương đã từng làm qua rồi.” Ý của tiểu hài tử chính là nó không có làm khó mẫu thân, không chọn những món nàng không biết làm.
Sở Mộc nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Thời tiết này có hương xuân sao?”
Lâm Hàn cười.
Sở Mộc lập tức hiểu ra: “Sao đệ biết được?” Chỉ vào Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài tử giơ tay chỉ về hướng bắc: “Trước đây nương đã trồng rồi. Đệ đã xem qua, có hai cây nảy mầm rồi.” Nói xong còn rất đắc ý hất cằm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn thấy cái đức hạnh này của nó lại muốn đánh nó một trận: “Con cho rằng ai cũng giống con sao, mỗi ngày ngoài việc nhõng nhẽo với mẫu thân thì chỉ nghĩ tới chuyện hôm nay ăn món gì.”
“Con không có!” Tiểu hài tử lớn tiếng nói: “Sáng con có tập võ, buổi tối luyện kiếm, buổi sáng đọc sách vẽ tranh, buổi chiều học số học, không có rảnh đi mè nheo với nương. Ngày nào cha cũng nói con có thứ gì tốt cũng muốn giành, con lại thấy cha mới là người thấy đồ tốt là lấy.”
Sở Tu Viễn tức cười: “Ta thấy cái gì tốt chứ hả?”
Lâm Hàn nghe vậy lại muốn tránh đi.
Nhưng mà, tay nàng vẫn còn nằm trong tay Đại Bảo Bảo, đi không được nên chỉ có thể nghe tiểu hài tử nói: “Nương vì cha mà phải học đánh giặc như nam nhi, còn không tốt à?”
Sở Tu Viễn theo bản năng muốn đáp ta cũng đâu muốn để nương con đi.
Tiếc rằng hắn không dám làm trò trước mặt Lâm Hàn, chỉ có thể căng da đầu nói: “Nương con đâu phải chỉ vì ta, còn có thiên hạ bá tánh. Con nói như vậy là đang vũ nhục nương con.”
Sắc mặt tiểu hài tử khẽ biến, cuống quýt nói: “Con không có, mẫu thân.”
Lâm Hàn thở dài một hơi: “Ta biết Đại Bảo Bảo nhà ta không cố ý. Cho nên trưa hôm nay con muốn ăn tâm thái nhuyễn hay là thịt viên hương xuân?”
Hương xuân đã được Lâm Hàn gieo trồng từ hai năm trước, cây giống được mua từ chợ tây. Hai cây nhỏ hơn còn chưa mọc quá nhiều, hai ngày trước Đại Bảo Bảo đã lén nhìn thử, chỉ đủ cho một mình nó ăn. Nhưng mẫu thân không có khả năng để nó ăn mảnh, chắc chắn phải chia cho ca ca, phần còn dư lại chẳng đủ để nó nhét kẽ răng.
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ: “Tâm thái nhuyễn.”
Tâm thái nhuyễn chính là món ăn dùng táo đỏ bọc lấy một miếng gạo nếp, vừa ngọt vừa mềm lại không ngấy.
Đại Bảo Bảo có hàm răng gió lùa vô cùng yêu thích, mượn cơ hội yêu cầu: “Con muốn một chén.” Vươn một ngón tay khoa tay múa chân, tránh cho mẫu thân nó nói gió lớn quá, không nghe rõ.