Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:27:48
Lượt xem: 24
Đại Bảo Bảo nghi hoặc: “Vui vẻ không phải nên đi uống rượu sao?”
Sở Ngọc: “Đệ nghe ai nói đó? Khổ sở mới uống rượu. Uống say là không biết gì hết. Lá trà có vị đắng, khổ sở mà uống trà thì chỉ có càng uống càng khổ thôi.”
Đại Bảo Bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Là vậy sao. Đệ có thể đi không?”
Sở Mộc ngẩng đầu: “Nói chuyện với ta à?” Chỉ vào chính mình.
Đại Bảo Bảo liên tục gật đầu.
Sở Mộc khẽ mỉm cười, Đại Bảo Bảo vô cùng kinh ngạc. Sở Mộc lạnh lùng nói: “Không thể!”
Vẻ tươi cười trên mặt Đại Bảo Bảo cứng đờ, lập tức quay sang tìm mẫu thân.
Lâm Hàn đưa tay vò đầu nó: “Thành thân là chuyện đại sự cả đời, con đừng đi theo quấy rối. Hôm đó nương làm món ngon cho con.”
Đại Bảo Bảo rất muốn sĩ diện nói nó không cần. Nhưng mà hôm nay mẫu thân đã mua rất nhiều khoai lang, Đại Bảo Bảo rất lo lắng mẫu thân sẽ bào mỏng hết số khoai đó nên không dám quậy nữa.
Trên thực tế Lâm Hàn không chỉ làm khoai lang thái mỏng mà còn có khoai lang thái hạt lựu và khoai lang viên.
Khoai lang thái lát chiên giòn và khoai lang viên làm rất tốn công, Sở Mộc, Sở Dương và Sở Ngọc cùng đi “xem mặt”, Lâm Hàn đi dạy đầu bếp làm đồ ăn.
Mùng bảy tháng hai ba hài tử mới đi học lại nên hôm nay không cần tới lớp, Sở Đại Bảo Bảo bèn đi theo Lâm Hàn đến nhà bếp.
Khoai lang thái mỏng ciên giòn vừa ra lò chưa bao lâu, Sở Tu Viễn đã từ hoàng cung trở về, nhìn thấy Đại Bảo Bảo đang ngồi dưới mái hiên của sương phòng phía tây, vừa phơi nắng vừa bưng chén nhỏ không ngừng nhai rốp rốp. Hắn lập tức bước qua kéo tai nó, cười tủm tỉm hỏi: “Mẫu thân con thương ai nhất?”
Đại Bảo Bảo nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi nói: “Đại ca cùng nhị ca.”
“Không phải ta sao?” Sở Tu Viễn cố ý hỏi.
Lỗ tai vẫn còn nằm trong tai cha, cho Đại Bảo Bảo mười lá gan thì Đại Bảo Bảo cũng không dám nói hắn.
Tiếc rằng Đại Bảo Bảo cũng không dám nói mấy lời ra: “Không phải cha, mẫu thân không thiên vị cha nhất.”
Sở Tu Viễn không biết Lâm Hàn ở đâu, dứt khoát lớn tiếng gọi: “Phu nhân, Đại Bảo Bảo nói nàng ghét ta nhất.”
Đại Bảo Bảo hoảng sợ: “Con không có!”
“Chàng bao lớn rồi a.” Lâm Hàn từ chính phòng đi ra, vô cùng bất đắc dĩ.
Đại Bảo Bảo mượn cơ hội đẩy tay hắn ra, chạy về phía Lâm Hàn.
“Chậm một chút!” Lâm Hàn nắm lấy vai nó: “Thức ăn trong chén chưa hết, không được phép ăn nữa.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Chờ đại ca và nhị ca về mới ăn được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-420.html.]
“Chỉ có thể ăn một chút.” Lâm Hàn nói: “Con đang thay răng, không muốn bị sâu răng thì nghe lời đi.”
Đại Bảo Bảo không muốn răng bị sâu, nhìn thấy trong chén chỉ còn có một ít, dứt khoát đến phòng giải trí, vừa vẽ tranh vừa ăn.
Lúc Đại Bảo Bảo làm việc gì đó sẽ vô cùng tập trung, mới đầu vẫn còn cắn một hai miếng, nhưng sau khi vẽ xong cái bát và chuẩn bị tô màu cho mấy lát khoai, Đại Bảo Bảo không rảnh nghĩ tới chuyện ăn nữa. Mãi tới lúc Sở Mộc, Sở Dương cùng Sở Ngọc về tới, Đại Bảo Bảo còn chưa ăn xong.
Lâm Hàn lại đưa cho hai hài tử hai chén khoai lang, kêu bọn nó mang tới thư phòng phía tây ăn cùng Đại Bảo Bảo.
Ba hài tử đã đi xa, Lâm Hàn mới mở miệng hỏi: “Thế nào?”
Sở Mộc đỏ mặt.
Lâm Hàn buồn cười: “Ta chỉ là hỏi ngươi thấy người ta thế nào chứ có phải bắt ngươi vào động phòng đâu mà ngươi đỏ mặt?”
Sở Mộc vò đầu.
Sở Tu Viễn lại vỗ vào gáy hắn một cái.
Tiểu hầu gia thở dốc vì kinh ngạc, cũng tỉnh táo lại.
Lâm Hàn rất muốn cười: “Có thể nói được chưa?”
“Rất cao.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn chớp mắt: “Hết rồi?” Nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn chuẩn bị giơ tay.
Đồng tử của Sở Mộc co lại: “Da trắng, dáng gầy, tóc đen ——”
“Dừng dừng, ngươi dùng từ ngữ miêu tả kiểu gì vậy.” Lâm Hàn nhíu mày: “Là mặt trắng như khay bạc hay là mày như tranh mực, mắt chứa đầy sao?”
Sở Mộc mày nhíu lại: “Khay bạc? Tranh mực? Đầy sao? Cái đó có giống người không? Thẩm thẩm.”
Lâm Hàn đình chỉ hô hấ[, giơ tay chỉ vào hắn: “Ngươi —— lại muốn luận bàn với thẩm thẩm một chút có đúng không?”
Sắc mặt của Sở Mộc đại biến, cuống quýt nói: “Không phải! Thẩm thẩm, ta không có.”
“Vậy nói chuyện cho đàng hoàng.” Sở Tu Viễn xụ mặt nói.
Sở Mộc thấy thế, liên tục gật đầu: “Được, ta nói.” Quả thực là sợ chậm một chút, thẩm thẩm của hắn sẽ từng bước từng bước thu thập hắn mất: “Là một cô nương vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà ta thấy nàng ấy đi đường ngượng ngùng xoắn xít, làm bộ làm tịch.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn: “Đây cũng không phải là khuyết điểm lớn, có thể là nàng ấy quá khẩn trương thôi.”
Sở Mộc gật đầu: “Ta cũng có nghĩ tới. Nhưng nàng là tiểu nữ nhi của Lục đại nhân, ở nhà chắc chắn còn yếu ớt hơn cả Đại Bảo Bảo, lỡ đâu không phải do khẩn trương, cũng không phải làm bộ làm tịch mà đúng là một nữ tử nũng nịu không chịu được nửa lời nói nặng thì phải làm sao bây giờ?”