Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 419
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:27:46
Lượt xem: 23
Sở Mộc suy nghĩ một hồi, hoàng đế tuy là cô phụ của hắn nhưng cũng không thể ép hắn được. Chỉ dựa vào một mình thẩm thẩm là có thể nháo cả hoàng cung người ngựa ngã nhào, gà chó không yên.
“Gặp mặt trong năm nay sao?” Sở Mộc thử thăm dò hỏi, không nhịn được nhíu mày, hắn còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Thương Diệu nhìn Sở Tu Viễn, muốn nghe ý kiến của hắn.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Năm sau đi.”
Thương Diệu: “Vì sao?”
Lâm Hàn liếc nhìn Sở Mộc: “Nếu gặp trong năm nay thì cả đêm giao thừa hắn phải suy nghĩ chuẩn bị cho chuyện này. Không bằng chờ hai nhà ăn Tết Âm Lịch xong, chọn ra một ngày rảnh rỗi để gặp mặt. Hơn nữa mùa đông lạnh như vậy, để cô nương nhà người ta đi lòng vòng trên phố cũng không thích hợp.”
Mặt mày không có thứ gì bảo hộ, ra ngoài một vòng như vậy chắc chắn sẽ khiến mặt mũi và hai tai của tiểu thư nhà người ta đông cứng mất.
Thương Diệu ngẫm lại cũng thấy có lý, hôm sau vừa thấy Lục Thái thường cũng không nói ra lo lắng của Lâm Hàn, chỉ nói là đã thương lượng với Sở Tu Viễn rồi, chờ sang năm sẽ cho hai hài tử gặp mặt.
Trong lòng Lục Thái thường không nhịn được nói thầm, năm sau là đầu tháng giêng hay là lúc hoa nở, liễu bay khắp chốn.
Nhưng mà, hoàng đế bệ hạ còn chưa nói, Lục Thái thường cũng không dám hỏi. Trở lại phủ cũng chỉ nói với phu nhân của ông ấy vì Hung Nô quấy nhiễu biên quan, Đại tướng quân và tiểu hầu gia không rảnh rỗi, hoàng đế bệ hạ đã quyết định chờ tới sang năm mới chọn ngày.
Lời vừa nói ra, phu nhân của Lục Thái thường đã lầm bầm, lũ Hung Nô đánh hoài không chết này lại tới, có phải Sở tiểu hầu gia phải lên chiến trường không.
Nhưng mà, phu nhân của Lục Thái thường cũng không dám lắm miệng chuyện của triều đình, lại sợ khuê nữ của bà ấy nghĩ nhiều, nên chỉ nói hoàng đế đã giúp nàng ấy chọn lựa một mối hôn nhân vô cùng tốt, năm sau sẽ cho bọn họ gặp mặt.
Tiểu nữ nhi của Lục Thái thường lại nghĩ, đâu có mấy người được hoàng đế ra mặt lo liệu việc này. Chẳng lẽ là Sở Mộc.
Nhưng mà, nữ nhi nhà người ta thẹn thùng, ngại không dám hỏi.
Tết Âm Lịch qua đi, trên dưới Sở gia đều béo lên một vòng, mấy người Lục lại gầy đi một vòng.
Cũng may Thương Diệu không để bọn họ chờ quá lâu.
Ba mươi tháng giêng, tiết trời vô cùng tốt, mặt trời ấm áp, một đám người đã cởi bỏ những bộ xiêm y bằng da lông dày cộm, thay y phục nhẹ nhàng ra khỏi cửa, Sở Tu Viễn và Lâm Hàn mang theo ba hài tử đến chợ đông, Sở Mộc dắt theo gia đinh, mang lễ vật Lâm Hàn đã thay hắn chuẩn bị từ sớm đến Lục gia.
Buổi trưa, Sở Đại Bảo Bảo đã lớn thêm một tuổi thắng lợi trở về, vừa đến chính viện đã bị dọa cho nhảy dựng, có một người ngồi giữa phòng, còn đang uống trà.
“Sao huynh lại ở đây?” Sở Đại Bảo Bảo hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-419.html.]
Sở Mộc buông chén trà: “Ta không ở đây thì ở đâu?”
“Không phải huynh đi xem mắt sao?” Sở Đại Bảo Bảo đưa đồ vật trong tay cho nha hoàn rồi đi qua đó, đánh giá hắn một hồi: “Khuê nữ của Lục Thái thường không nhìn trúng huynh à? Ai, đừng khổ sở. Cùng lắm lần sau đệ đi với huynh.” Nói xong lại vỗ ngực, làm ra vẻ huynh cứ để đệ lo.
Sở Mộc tức cười: “Đệ đi với ta là nàng có thể coi trọng ta sao?”
Sở Đại Bảo Bảo dùng sức gật đầu: “Đương nhiên. Người ta thấy đệ thông minh lại đáng yêu thế này, chắc chắn sẽ vui vẻ, nhìn huynh sẽ thuận mắt hơn. Huynh chưa nghe người ta nói sao? Mộc ca, có câu nói bảo là yêu ai yêu cả đường đi. Ý là ——”
Sở Mộc ngắt lời nó: “Đệ có biết bây giờ ta muốn làm gì nhất không?”
Đại Bảo Bảo thành thật lắc đầu.
Sở Mộc xoa tay hầm hè: “Nghĩ muốn đánh đệ một trận!”
Đại Bảo Bảo sửng sốt, lập tức co chân chạy ra ngoài: “Nương, cha, Mộc ca điên rồi.”
Lâm Hàn dừng chân: “Lại làm sao vậy?”
Trong tay Sở Tu Viễn đều là số giấy bút và mực mua cho mấy hài tử, phát hiện Đại Bảo Bảo muốn nhào lên, lập tức giơ chân ngăn nó lại: “Mộc ca của con về rồi à?”
Đại Bảo Bảo dừng lại, xoay người chỉ về phía bắc: “Đang uống trà. Hình như còn có một mâm hướng dương đặt trước mặt, vô cùng nhàn nhã.”
“Mộc ca đang an nhàn như vậy mà lại muốn đánh đệ sao, có phải đệ lại nói mấy lời không nên nói không.” Sở Ngọc đang bước vào không nhịn được lên tiếng.
Sở Dương nói tiếp: “Còn phải hỏi sao.” Lại liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo rồi đi vào trong: “Mộc ca, khi nào mới đi gặp Lục cô nương? Đệ đi với huynh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Bảo Bảo tiếp lời: “Không cần gặp nữa. Lục cô nương không nhìn trúng Mộc ca.”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn lập tức hiểu ra vừa nãy nó đã nói cái gì. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu rồi lướt qua nó vào chính viện.
Đại Bảo Bảo đuổi theo: “Cha, nương, con nói thật mà.”
“Sáng ngày mai.”
Âm thanh của Sở Mộc truyền vào tai Đại Bảo Bảo, thiếu niên nho nhỏ kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Xem —— nhìn trúng rồi sao?”
Sở Ngọc đặt đồ đặc lên bàn, không nhịn được ném cho nó một ánh mắt xem thường: “Vô nghĩa! Không thành mà Mộc ca của đệ còn có tâm tư uống trà sao?”