Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:27:32
Lượt xem: 29
Nhìn thấy bộ dáng “đến c.h.ế.t cũng không hối cải” của Đại Bảo Bảo, Sở Ngọc cảm thấy nó không hiểu thật.
Sở Ngọc thấy tiểu hài tử không dám hé răng, đơn giản thêm một câu: “Ta không hù dọa đệ đâu, không tin thì cứ chờ xem.”
Thương Diệu rất muốn biết tên tiểu tử này sẽ phản bác thế nào.
Tiểu hài tử chớp mắt, ngửa đầu hỏi: “Mẫu thân bất công cha, sao huynh không nói cha?”
“Cha đâu có nói nương bất công.” Sở Ngọc nói.
Tiểu hài tử lập tức nói tiếp: “Mẫu thân đối tốt với cha nhất nên cha mới không nói. Nếm mẫu thân đối tốt với đệ nhất, đệ cũng sẽ không nói.”
Sở Ngọc nghẹn họng.
Lúc này Lâm Hàn không tiện ra mặt, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Sở Tu Viễn —— mau giúp Nhị Bảo đi.
Nhưng mà, giờ này khắc này, Sở Tu Viễn chỉ muốn tẩn cho Sở Đại Bảo Bảo một trận —— ba Thái tử cộng lại cũng không khó chơi như nó.
Nhưng nếu hắn động thủ thì tiểu hài tử càng có lý do nói Lâm Hàn bất công: “Đại Bảo Bảo, con chỉ nhìn thấy nương con thiên vị ta, sao lại không nhìn thấy những lúc nương thiên vị các con?”
Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi, nói: “Nương không thiên vị bọn con.”
“Chúng ta cũng ăn cơm chiều như nhau, đến tối các con lại đói, nương con đã sai đầu bếp làm bánh trứng cho các con, ta chỉ có thể uống nước không phải sao?” Sở Tu Viễn không đợi nó mở miệng: “Buổi sáng ba đứa các con được ăn trứng gà chiên, ta chỉ có thể ăn trứng luộc không có mùi vị gì cả, ta có nói nương các con thiên vị không?”
Thương Diệu rất tò mò chuyện ăn uống là thế nào. Nhưng việc cấp bách lúc này là thu thập Đại Bảo Bảo, cho nên lại nuốt hết những lời muốn nói trở về, lẳng lặng chờ Đại Bảo Bảo phản bác.
Đại Bảo Bảo giật giật khóe miệng, do dự một hồi lâu, yếu ớt nói: “Cha cũng đâu có nói muốn ăn bánh trứng với trứng gà chiên đâu.”
“Cha có nói, nhưng nương con lại bảo ta đã là cha người ta, không nên tranh giành với các con.” Sở Tu Viễn nhìn nó chằm chằm: “Ý kiến của ta cũng giống ca ca con, nương con rất bất công, nhưng là nàng thiên vị con nha. Không bằng như vậy, sau này chúng ta giám sát lẫn nhau đi.
“Ví dụ chúng ta đến chợ đông mua cầu về đá, mỗi người mua một cái. Nếu con đá hỏng, mẫu thân con mua cho con cái khác thì cũng phải mua cho bọn ta. Làm bánh gạo cho con cũng phải làm cho bọn ta mỗi người một chén. Sao hả?”
Tiểu hài tử muốn nói không được.
Nhưng nếu nó nói ra thì chẳng khác nào thừa nhận mẫu thân thiên vị nó: “Cha, con là tiểu hài tử, cha không thể so đo với con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-410.html.]
“Tiểu hài tử sẽ không nói như vậy.” Thương Diệu thật sự nhịn không được: “Đại Bảo Bảo, ngươi thừa nhận đi.”
Tiểu hài tử tò mò không thôi: “Thừa nhận cái gì chứ?”
Thương Diệu: “Ngươi chỉ muốn nương thương một mình ngươi. Nhưng chuyện này là không thể. Ngươi cũng đừng hy vọng sẽ nháo được cha ngươi thả người, kết quả hắn chỉ tức đến mức muốn đánh ngươi một trận.”
Tiểu hài tử giật giật khóe miệng: “Ta —— không có chọc giận cha.
“Không chọc giận ta, vậy con còn nói nương đối xử với ta tốt hơn con không?” Sở Tu Viễn trừng mắt hỏi.
Tiểu hài tử hơi hơi hé miệng, cầm lấy thìa: “Con ăn bánh gạo, ăn bánh gạo.”
“Sở Đại Bảo Bảo, lại muốn trốn tránh?” Sở Tu Viễn nói, lại thấy nó mắt điếc tai ngơ: “Nhị Bảo, đi lấy giấy và bút mực, phải cho nó nhớ kỹ, nếu lần sau lại ghen tị vô cớ thì phạt nó một tháng không được ăn thịt gà.”
Tiểu hài tử dừng lại, ngẩng đầu nhìn cha nó, do dự một lát: “Con không trúng kế đâu.”
“Đây không phải phép khích tướng.” Sở Tu Viễn nói: “Là nhắc nhở con làm người phải giữ lời hứa, không thể nói rồi lại quên.”
Tiểu hài tử vội vàng tìm mẫu thân nó.
Lâm Hàn: “Thường ngày ta đã dạy dỗ con thế nào? Đã đáp ứng thì không được đổi ý.”
“Con không có đáp ứng.” Tiểu hài tử vội vàng nói.
Thương Diệu vui vẻ: “Nhưng ngươi cũng đâu nói không được. Không từ chối chính là đồng ý.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn hỏi tiếp: “Con nghe lời mẫu thân hay là hai ngày nữa lại ồn ào quở trách mẫu thân bất công với con.”
Tiểu hài tử theo bản năng muốn phản bác, bỗng nhiên phát hiện không thích hợp: “Con không có trách mẫu thân.”
“Con không có sao. Con muốn ta nói với mẫu thân con rằng nàng chỉ cần đối xử tốt với mình con.” Sở Tu Viễn không hề khách sáo vạch trần tâm tư của tiểu hài tử: “Trước kia ta đã nói với con rồi, mẫu thân con trước tiên là thê tử của ta, sau đó mới là nương của con. Luận trước sau thì cũng phải đối xử tốt với ta trước. Trên thực tế nàng luôn đối tốt với con nhất, con còn không hài lòng? Muốn ta đánh con một trận hay là để nhị ca con đánh con?”
Tiểu hài tử đuối lý, rầm rì: “Ký thì ký, ai sợ ai!” Nói xong bèn đứng dậy đi tới chỗ cha nó.
Thương Diệu chống cằm cười. Tiểu Thái tử cúi đầu nhấp miệng cười trộm.