Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:22:40
Lượt xem: 24
“Nghe nói bên kia trên núi đầy nhân sâm, nhưng ngoại trừ người có võ công cao như ngươi, thân mang bảo kiếm, ai dám đi vào trong núi.” Lâm Hàn nói: “Cất vào đi. Không thoải mái thì ăn một viên, cố gắng chống đỡ cho đến khi trở về.”
Sở Mộc nhíu mày: “Thật không cần mà.”
Sở Tu Viễn lão đại mất hứng: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi.”
“Đúng thế, cha có muốn cũng không có đâu.” Sở Dương mở miệng.
Thần sắc Sở Tu Viễn ngẩn ra, phản ứng lại quay về phía nhi tử: “Nói gì đấy? Nói lại lần nữa ta nghe xem nào.”
Sở Dương liên tục lui về phía sau: “Nương quá thiên vị, chỉ chế thuốc cho Mộc ca mà không làm cho cha.”
“Thẩm thẩm tự tay làm à?” Sở Mộc kinh ngạc.
Lâm Hàn: “Ta không yên tâm về đại phu bên ngoài, mang về phủ làm.”
Đáy lòng Sở Mộc vô cùng xúc động, vội vàng cất vào trong người. Ánh mắt liếc sang thấy sắc mặt thúc phụ hắn vẫn rất cau có: “Thúc phụ, ngài cũng quá nhỏ mọn rồi. Cả người thẩm thẩm đều là của ngài, chúng ta cũng có nói gì đâu.”
Đại Bảo Bảo ra sức gật đầu: “Đúng! Mỗi ngày cứ dính lấy nương, con muốn nương dạy con vẽ tranh mà nương cũng chẳng có thời gian rảnh.” Hừ một tiếng, không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, tiểu hài tử liền nhanh chóng chạy trốn phía sau ca ca nó.
Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Các ngươi ăn đồ của ta, ở nhà của ta, ngay cả phu nhân của ta cũng muốn cướp, có phải do bình thường ta đối xử với các ngươi quá nhân từ rồi không?” Đưa tay rút bảo kiếm bên hông Sở Mộc ra, làm bộ muốn “giết con”.
Sở Ngọc sợ tới mức cuống quít nói: “Con không nói gì hết.”
“Con cho rằng ta không thấy con gật đầu theo à?” Sở Tu Viễn nâng kiếm, chỉ thẳng vào mi tâm nó.
Sở Ngọc lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Lâm Hàn đưa tay cướp đồ trong tay hắn: “Làm gì thế?” Ném cho Sở Mộc: “Bệ hạ còn đang ở trong cung chờ ngươi, mau đi đi. Chúng ta sẽ không tiễn ngươi đâu.”
“Chẳng qua cũng chỉ là đến Quan Đông ở mấy tháng chứ có phải là đi đánh Hung Nô mấy tháng đâu, cần gì phải đưa tiễn.” Sở Mộc nói xong, phất tay với bọn họ rồi nhảy lên ngựa đi thẳng tới hoàng cung.
Sở Tu Viễn chờ hắn đi xa liền quay về phía mấy nhi tử.
Tuy nhiên, không đợi hắn mở miệng, ba hài tử đã chạy đến lớp học.
Sở Tu Viễn xuỳ một tiếng: “Ta còn tưởng rằng mấy đứa không sợ nữa chứ.”
“Qua… qua mười năm nữa con sẽ không sợ cha đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-373.html.]
Giọng nói Đại Bảo Bảo từ trong nội viện truyền ra.
Sở Tu Viễn quay về phía Lâm Hàn: “Phu nhân có cao kiến gì không?”
“Cứ đánh là được rồi, còn muốn cao kiến gì nữa? Mười năm sau chàng còn chưa tới năm mươi, ta còn chưa tới bốn mươi, ta và chàng liên thủ còn sợ không xử được nó nữa sao?” Lâm Hàn cười nói ra, Sở Tu Viễn vui vẻ, không khỏi ôm bả vai nàng.
Lâm Hàn giơ tay đẩy tay hắn ra.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Ở bên ngoài, quy củ một chút.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái, liền đi vào trong phòng.
Sở Tu Viễn sải bước vượt qua ngạch cửa: “Nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng chứ có phải là nữ nhân nào mà không thể lộ ra ánh sáng đâu, ai thích nói gì thì cứ nói.”
Lâm Hàn dừng lại, xoay người đánh giá hắn một phen: “Trước kia hình như chàng không như thế này.”
“Trước kia ta còn là một kẻ goá vợ nữa đấy.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn nghẹn lời, xoay người tiếp tục đi vào trong phòng.
Sở Tu Viễn chạy theo đuổi kịp: “Vội như vậy làm gì?”
Lâm Hàn: “Hôm nay là ngày nghỉ ngơi của chàng, nên chàng mới không vội.”
“Phu nhân có việc cứ sai bảo.” Tay Sở Tu Viễn lại lần nước khoác lên vai của nàng.
Lâm Hàn lại dừng lại, “Thật muốn biết?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn gật đầu.
Lâm Hàn: “Sáng nay thức dậy chàng không phát hiện bên cạnh giường có thêm một giỏ đồ à?”
“Cái gì?” Trước kia Sở Tu Viễn đến giờ Mão một khắc mới thức dậy, từ khi bị hoàng đế tỷ phu của hắn quở trách một lần, giờ thức dậy được đổi thành giờ Mão.
Vừa mới lập xuân, đến giờ Mão trời cũng chỉ mới tờ mờ sáng, Sở Tu Viễn lại sợ đánh thức Lâm Hàn nên hắn thắp đèn lên liền mặc xiêm y, mặc xong liền đi ra ngoài chứ không nán lại lâu trong phòng nên không thể chú ý tới trong phòng có thêm thứ gì.
Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Tối hôm qua nàng lại nằm mơ à? Không phải ta đã bảo nàng là khi nào nằm mơ phải nói cho ta biết một tiếng rồi sao, tại sao nàng…”
“Ta lại chẳng biết khi nào mới nằm mơ cả.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nghẹn lời: “…Lại mơ thấy cái gì?”