Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:22:30
Lượt xem: 35
“Nương, cha lại hù dọa con.” Tiểu hài tử không biết nên làm thế nào cho phải, lại sợ bị đánh, chỉ có thể xoay người tìm nương.
Kiếp trước Lâm Hàn sống ba mươi mấy năm cũng chẳng cười nhiều bằng một năm ở kiếp này. Nguyên nhân là, bên cạnh nàng có một đài kịch là Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn nhịn cười, cố ý nói: “Có không? Sao ta lại không nghe nhỉ. Phu quân, sao lại hù dọa Đại Bảo Bảo thế?”
“Ta hù dọa con khi nào?” Sở Tu Viễn hỏi Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài tử cả kinh há mồm cứng lưỡi, cha nó thân là trưởng bối mà lại chơi xấu thế à?
Hài tử mím môi, do dự một lúc rồi hét lên: “Có!” Ý đồ đánh bại cha nó về khí thế.
Mí mắt đại tướng quân cũng không thèm nháy dù chỉ một chút: “Vậy con có châm ngòi ly gián không?”
Hài tử không nói gì nữa.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Huề nhau, về lại chỗ của con đi.”
Tiểu hài tử không dám, ánh mắt tròn xoe liên tục dò xét cha nó.
Lâm Hàn biết nó sợ cái gì - bị đánh: “Ta đã nói huề nhau, cha con không phản bác chứng tỏ đã đồng ý rồi.”
Hài tử quay lại và nhảy đến chỗ ngồi của mình, cầm muỗng lên bắt đầu múc trứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn thấy nó như vậy liền không biết nói gì, đành lắc đầu. Quả thực sợ tiểu hài tử cùng hắn cãi nhau không dứt.
Cơm nước xong, Sở Mộc mang theo mấy đệ đệ sang giường bên cạnh chơi, Sở Tu Viễn mới hỏi: “Trước kia bảo nó học vẽ mấy cũng không chịu học, nàng nói với nó thế nào?”
Lâm Hàn: “Chàng đoán xem.”
“Tiền chia cho nó một nửa à?” Sở Tu Viễn nhớ lại những lời trước đó nghe được, thăm dò nói.
Lâm Hàn cười.
Sở Tu Viễn biết mình đoán đúng, lại có nỗi lo lắng mới: “Liệu nó lớn lên sẽ không biến thành tham quan đấy chứ.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Lúc nhỏ không có tiền mới có thể tham. Còn giống như nó mới sáu tuổi đã có thể kiếm được mấy quan tiền, lớn lên chướng mắt chút tiền của quan phủ.” Nhớ lại những phiền não của phú nhị đại gặp được kiếp trước: “Bọn họ càng coi trọng tên tuổi hơn. So với tiền tài, Đại Bảo Bảo càng hy vọng vượt qua chàng hơn.”
Sở Tu Viễn: “Vượt qua ta?” Trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Đừng có xem thường nhi tử chàng. Nói không chừng người ta có thể trở thành danh gia đương thời đấy.” Lâm Hàn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-367.html.]
Sở Tu Viễn: “Vẽ tranh sao?”
Lâm Hàn gật đầu: “Một bức họa đáng giá ngàn vàng, danh dương thiên hạ. Đến lúc đó người ta nhắc tới Tu Viễn Hầu sẽ chỉ nói rằng đó là cha của đại họa sĩ Sở Bạch, mà không nói rằng họa sĩ đó là nhi tử của Tu Viễn Hầu.”
Sở Tu Viễn thử tưởng tượng một chút về tình huống này, thật sự rất khó đem thằng nhóc khó chơi Đại Bảo Bảo cùng đại họa sĩ liên hệ cùng một chỗ. Dứt khoát nói: “Trở về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lâm Hàn không mệt, nhưng Sở Mộc và ba hài tử nằm trên giường sưởi, cũng không có chỗ cho nàng và Sở Tu Viễn ngồi, dứt khoát theo Sở Tu Viễn trở về phòng.
Ngày hôm sau, ngày hai mươi tám tháng Chạp, Lâm Hàn lấy dầu vừng còn lại trước đó ra, bảo đầu bếp làm bánh cuộn thừng.
Ngày hai mươi chín tháng Chạp, buổi sáng, lại lệnh cho đầu bếp làm bánh bao thịt và sủi cảo, đủ cho mấy nam nhân Sở gia ăn no.
Tuy nhiên, sủi cảo này ăn no vào lúc đó, đến lúc đói rồi vẫn muốn ăn nữa.
Trời đông giá rét, thịt heo và thịt dê không cần ướp muối cũng có thẻ để được mười ngày nửa tháng, Lâm Hàn dứt khoát bảo quản sự mua sắm mua đầu heo và dê về.
Sau ngày mười lăm tháng Giêng, tiết trời càng lúc càng ấm áp, người lớn hài tử cởi xiêm y thật dày ra, thay bằng xiêm y mỏng, Hoàng đế Thương Diệu một lần nữa phát hiện cậu em vợ của mình lại mập lên.
Thương Diệu lại buồn bực: “Phu nhân ngươi lại làm cái gì ngon cho ngươi à?”
“Không làm gì cả.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu: “Vậy ngươi ăn như thế nào mà lại béo lên? Lúc này mới về có vài ngày.”
Hình như còn chưa tới một tháng.
Sở Tu Viễn theo bản năng sờ mặt mình.
Thương Diệu: “Mặt ngươi không béo, bụng mới béo. Lúc ngươi thắt đai lưng ngươi không phát hiện ra à?”
“Trách không được mấy ngày nay cứ luôn thấy hơi căng.” Sở Tu Viễn cúi đầu nhìn một chút, thở dài nói: “Tay nghề phu nhân quá tốt, vi thần cũng không muốn thế này mà.”
Ý hắn là sao đây? Khoe khoang mình có hiền thê à?
Thương Diệu nhướng mày: “Ý ngươi là Hoàng hậu không đủ hiền huệ à?”
Khóe miệng Đại tướng quân giật giật, há miệng lại phát hiện không nói nên lời, dứt khoát nói: “Ý của vi thần là phu nhân ngoại trừ ăn uống ra thì không có yêu thích gì khác nữa.”
“Không phải còn yêu tiền nữa sao?” Thương Diệu hỏi lại.
Hô hấp Đại tướng quân cứng lại, rất muốn cho mình một bạt tai, để cho Hoàng đế tỷ phu cười nhạo vài câu thì sao chứ, cần gì phải lắm miệng như vậy.
“Bệ hạ, thần nơi này có một phần tấu chương.” Sở Tu Viễn đem tấu chương nắm trong tay hồi lâu trình lên.