Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 364
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:10:54
Lượt xem: 29
Ăn cơm tối xong, ba đứa trẻ quay về phòng ngủ, Lâm Hàn nằm ở trên giường, ý thức lẻn vào trong không gian tìm sách dạy quốc họa.
Buổi chiều ngày hôm sau, Sở Mộc từ trong cung quay về, Lâm Hàn bảo hắn đi tìm một thầy dạy cho Đại Bảo Bảo… tiện thể kiểm tra gốc gác của thầy dạy một phen.
Buổi sáng mỗi ngày Đại Bảo Bảo phải học hai tiết văn hóa, Lâm Hàn bèn bảo thầy dạy gộp hai tiết lại làm một, một tiết khác dùng để học vẽ.
Thầy dạy vẫn luôn biết Đại Bảo Bảo thông minh, ông cũng luôn tưởng rằng là Sở Tu Viễn dạy. Khi biết được rằng Sở Tu Viễn chưa từng dạy bao giờ, mới ngộ ra thằng bé là người có tư chất, đang chuẩn bị bàn bạc tăng thêm ít nội dung với Lâm Hàn, nếu không thì chính là lãng phí thời gian.
Hiện giờ Lâm Hàn nói như vậy, tiết học bắt buộc không những không thay đổi mà còn ít hơn một tiết, dạy xong là có thể về nhà làm việc riêng của bản thân, hoặc đến nơi khác dạy học, thầy dạy học rất lấy làm vui. Buổi chiều hôm đó thì chuẩn bị xong nội dung buổi học của hôm sau.
Đại Bảo Bảo phát hiện không hề chiếm dụng thời gian chơi của nó nên dù học vẽ cùng với thầy rất vô vị nhưng cũng không nghĩ cách trốn học.
Mỗi ngày một tiết học, Đại Bảo Bảo lại học hành chăm chỉ, Lâm Hàn còn thường xuyên lấy sách trong không gian ra để chỉ điểm cho nó, cứ thế đến cuối năm Sở Tu Viễn trở về, thằng bé đã có thể vẽ được một con cá y hệt con cá.
Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, đồ Tết đã chuẩn bị đâu ra đấy, Lâm Hàn rảnh rỗi bèn đem toàn bộ tác phẩm gần đây của Đại Bảo Bảo cho Sở Tu Viễn xem: “Coi đại tác phẩm của con trai chàng này.”
Sở Tu Viễn nhận lấy thì trông thấy trên cùng là một con ngựa, mà còn là con ngựa trong phủ.
Sở Tu Viễn tới chợ Đông đều dùng con ngựa ấy, để con ngựa tốt của hắn nghỉ ngơi, thế nên vừa liếc một cái là hắn nhận ra: “Không phải là thầy dạy vẽ hộ chứ?”
“Có phải hay không chàng không nhìn ra sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn chưa từng học bao giờ: “Không nhìn ra, chỉ cảm thấy khá giống thật.”
“Thầy dạy nói chỉ là hình tượng.” Lâm Hàn hồi tưởng lại lời của thầy dạy: “Cơ mà thầy dạy cũng nói, Đại Bảo Bảo là học trò học hành nhanh nhất mà ông ấy từng dạy.”
Sở Tu Viễn: “Nàng nói thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào được, tương đối có thiên phú.” Lâm Hàn đâu dám nói với người ngoài rằng trong phủ đại tướng quân có một thần đồng.
Sở Tu Viễn yên lòng.
“Nương, nương, mau tới đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-364.html.]
Sở Tu Viễn xa nhà nhiều ngày, nghe thấy tiếng gào rống quen thuộc lần nữa lại không hề cảm thấy thân thuộc mà chỉ muốn đánh thằng bé.
“Lại làm sao?” Sở Tu Viễn cao giọng hỏi.
Thằng bé chạy đến trước cửa: “Nương của con đâu?” Trông thấy người đang đứng cạnh cha nó, nó bèn vẫy vẫy cái tay tí xíu: “Nương, mau ra đây!”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Hàn không nhúc nhích.
Thằng bé tiếp tục vẫy tay: “Nương ra đây con sẽ nói với nương.”
Sở Tu Viễn đặt tranh nó vẽ lên trên giường, đi ra ngoài cùng với Lâm Hàn.
Thằng bé còn liếc nhìn cha nó, hừ một tiếng: “Quay về là quấn lấy nương.”
“Nương của con là phu nhân của ta.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nó: “Không có ta thì nương của con cũng sẽ không gả đến nhà chúng ta đâu. Con không nên chê ghét ta mà nên cảm ơn ta, hiểu chưa hả?”
Thằng bé không muốn hiểu, trông thấy đại ca và nhị ca nó từ trong Tây sương phòng đi ra, bèn mỗi tay nắm lấy một người, kéo về phía trước, vứt cha nó lại ở xa.
Lâm Hàn thấy nó nóng vội như thế thì không nhịn được hỏi gia đinh xúc tuyết: “Ai tìm ta à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hình như là người trong cung ạ.” Gia đinh bẩm báo.
Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn suy ngẫm: “Hôm qua bệ hạ nói sẽ để ta nghỉ ngơi đến mùng hai Tết, nên khó có khả năng tới tìm ta. Hơn nữa, triệu ta vào cung cũng sẽ không để một đứa trẻ như Đại Bảo Bảo tới gọi nàng đâu.”
“Vậy thì đi ra xem trước đã.” Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đến phòng nghị sự của tiền viện, trông thấy một cái rương đặt ở cửa, phu thê hai người đồng thời nghĩ ra… lợi nhuận của tiệm sách.
Lâm Hàn sai nha hoàn cảm ơn thái giám đưa tiền bạc đến, rồi nóng lòng mong ngóng mở cái rương ra.
Thế nhưng lúc mở ra Lâm Hàn không kìm nén được cau mày: “Tiền đồng?”
“Nàng tưởng là cái gì?” Sở Tu Viễn ngồi xổm xuống, cười nói: “Còn có thể là vàng miếng được hay sao?”