Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:10:52
Lượt xem: 32
Sở Ngọc: “Đắt?” nó ngơ ra một thoáng, cạn lời rồi lại buồn cười, nương của nó không hổ là nương của nó, hoàn toàn mê tiền.
“Đại Bảo Bảo, ngay ngày mai ta mời một thầy dạy vẽ cho con, con học với thầy dạy, sau đó giúp nhị ca con vẽ tranh có được không?” Lâm Hàn nhân lúc Sở Dương không chú ý quay sang nói với thằng bé đang lật dở sách lung tung: “Con dựa theo hình món ăn, vẽ xong là có thể tự ăn.”
Bàn tay nhỏ xíu của thằng bé cứng đờ, nó suy nghĩ: “Con không biết mà.”
“Học thầy.” Lâm Hàn chỉ vào “Sơn Hải Kinh”: “Người này vẽ khó coi như thế mà dám để trong tiệm sách bán, con còn sợ không bằng gã ư?”
Thằng bé chẳng thèm nghĩ ngợi gì: “Còn lâu con mới sợ!”
“Vậy thì giúp ca ca con vẽ mấy bức đi.” Lâm Hàn quay sang nói với Sở Ngọc: “Cuốn sách tiếp theo không cần vội, qua hai ba năm nữa rồi in, nhanh quá sẽ không đáng tiền nữa.”
Sở Ngọc không hiểu: “Tại sao ạ?”
Đương nhiên là vì sợ thằng bé mệt quá rồi.
Năm nay Sở Ngọc mới chín tuổi thôi.
Nhưng Lâm Hàn lại lo thằng bé cố tỏ ra kiên cường, bèn nói: “Giả dụ ta mua một cái nồi sắt, người ta đòi hai quan tiền, hai ngày là sẽ làm xong cho ta. Ta sẽ nghĩ rằng một ngày hắn có thể kiếm được một quan tiền. Quá đắt, ta không muốn mua của hắn nữa. Thế nhưng hắn nói với ta rằng một tháng là làm xong, ta sẽ nghĩ rằng một ngày hắn mới kiếm được mười mấy văn, rất cực khổ, cũng không quản ta muốn bao nhiêu. Nồi nhà ta hỏng mất, ta vẫn sẽ tới quán bọn họ mua.”
“Sách và nồi sắt đắt như nhau. Sách của con mỗi năm một cuốn, người mua không cảm thấy đắt, người khác cũng sẽ đỏ mắt… viết mấy cuốn sách ăn uống là có thể được lắm tiền, bọn họ cũng muốn viết.”
Sở Ngọc: “Nhưng mà bọn họ không biết viết ạ.”
“Không biết thì có thể chép.” Lâm Hàn đáp, “Ví dụ con viết món bánh rau là dùng cải thảo, người ta có thể đổi thành rau cải. Cách làm hay gì đó đều giống hệt với chúng ta, nếu con tìm gã nói lý thì gã có thể nói, của ngươi là cải thảo, của ta là rau cải, tuy các bước làm giống nhau nhưng ăn vào khác nhau, dựa vào đâu mà nói là ta chép ngươi.” Dừng lại một chốc nàng nói tiếp: “Nếu như gặp phải chuyện như thế, con nói coi có bực hay không?”
Sở Dương gật đầu: “Bực. Nhưng mà sách dạy nấu ăn của nhà chúng ta bán chạy như thế, dù Nhị Bảo không viết sách mới thì người ghen tị đỏ mắt cũng sẽ sao chép thôi.”
“Chúng ta không trông mong viết sách kiếm tiền, kéo dài vài ba năm ra một cuốn. Bọn họ từ bỏ chuyện thuở ban đầu đi chép sách của chúng ta, chép dược một cuốn mà đợi mãi không đợi được cuốn tiếp theo thì sẽ không chép nữa.” Lâm Hàn dừng lại rồi nói tiếp: “Cho dù là chép thì cũng là chép của người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-363.html.]
Sở Ngọc tưởng tượng thoáng qua: “Kẻ sao chép kia thật không biết xấu hổ.”
“Không biết xấu hổ?” Lâm Hàn cười khẽ một tiếng: “Gã chính là một kẻ trộm, không biết nhục thì nào biết xấu hổ.” dừng lại rồi nói tiếp: “Nói đi xa rồi. Đại Bảo Bảo, giúp ca ca của con vẽ mấy bức, sau này tiền kiếm được nương lấy một nửa, phần còn lại thì con và ca ca chia đều.”
Mắt thằng bé sáng lên: “Chia đều là bao nhiêu ạ?”
Lâm Hàn thấy vậy thì lập tức muốn tẩn nó, vừa nãy nói như thế nào cũng không được, vừa nhắc đến có tiền thì nóng lòng hơn bất cứ ai: “Còn kiếm được nhiều hơn so với con và ca ca con đi bán khoai và dưa.”
“Con muốn học vẽ.” Thằng bé thình lình đứng dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Dương bị thằng bé làm cho giật mình: “Vội cái gì? Nương vẫn chưa mời thầy dạy cho đệ đâu.”
“Nương, mau đi mời thầy dạy cho con đi.” Thằng bé chạy về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn vội vàng giữ lấy nó: “Ngày mai sẽ mời cho con. Đi đọc sách với ca ca con đi. Buổi chiều không luyện chữ nữa.”
Thằng bé sung sướng, quay người chạy đến bên cạnh Sở Dương rồi ngồi xuống.
“Nhị Bảo, con cũng đi đi. “Sơn Hải Kinh” khá thú vị đấy.” Lâm Hàn nói: “Có một vài thứ đến giờ vẫn còn.”
Sở Ngọc không khỏi hỏi: “Không phải “Sơn Hải Kinh là do người xưa bịa ra sao ạ?”
“Bịa thì cũng cần có chút căn cứ chứ.” Lâm Hàn đáp: “Tượng tượng vô căn cứ hết tất cả là không thể nào.”
Sở Ngọc đi đến bên khác của Sở Dương.
Nếu đọc sách một mình thì nhiều nhất là hơn nửa giờ sẽ buồn ngủ rũ mắt.
Ba đứa trẻ ngồi cùng nhau ríu ra ríu rít, đến tận khi trời tối đen mà vẫn chưa đủ.
Dùng đèn dầu đọc sách sẽ hại mắt, Lâm Hàn bèn thu sách đi, bảo chúng nó ra ngoài hít thở không khí rồi ăn cơm tối.