Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 358
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:10:44
Lượt xem: 29
Lâm Hàn thật sự không hiểu nổi mạch não của nữ nhân hoàng gia, lấy lòng Hoàng đế, đắc tội Hoàng hậu và tất cả tần phi trong hậu cung, đây là cái mưu toan gì vậy.
Sở Tu Viễn thấy hàng mày nàng chau lại, không kìm lòng được kéo nàng đến trước mặt.
“Làm gì đấy?” Lâm Hàn không khỏi hỏi.
Sở Tu Viễn ôm lấy eo nàng: “Phu nhân đang lấy làm bất bình cho a tỉ đó ư?”
“Chàng để ý sao?” Lâm Hàn hỏi ngược: “Nam nhân các chàng đều thích tam thê tứ thiếp…”
Sở Tu Viễn: “Đâu có tam thê tứ thiếp!”
Lâm Hàn giật nảy mình: “Coi nàng nóng vội kìa, nói chàng ư.”
Sở Tu Viễn nói thầm, bây giờ không phải nói chàng nhưng nói tiếp ba câu nữa là chắc chắn sẽ rẽ đến hắn.
Nhưng mà nhà không phải là nơi giảng giải đạo lý, Sở Tu Viễn bèn nói: “Theo ta biết thì tam công cửu khanh có một vợ nhiều thê đều rất ít, chứ đừng nói là tam thê tứ thiếp. Phu nhân lại nghe ai nói thế?”
“ Ít là ít ra sao?” Lâm Hàn không tin.
Sở Tu Viễn: “Không tới năm người. Không tin nàng hỏi Sở Mộc.” dừng lại rồi nói: “Một nửa trong số ấy nạp thiếp đều là vì muốn có một đứa con trai để kế tục nghiệp cha.”
“Thật à?” Lâm Hàn nghi ngờ.
Sở Tu Viễn cười khổ: “Loại chuyện này vừa nghe ngóng là có thể nghe ngóng được, ta dám lừa nàng không. Hơn nữa, khi mà a tỉ quyết định hồi cung với bệ hạ là đã biết bệ hạ không thể chỉ có mình nàng ấy. A tỉ cũng không ngờ được có thể trở thành Hoàng hậu.” dừng lại rồi hắn nói tiếp: “A tỉ thường nói, nếu không phải có bệ hạ thì cả nhà chúng ta vẫn đang ở nông thôn. A tỉ gả cho bách tính bình thường, bọn họ sẽ không có mấy người thiếp nhưng ăn bữa nay thì không có bữa mai.”
“Không thể gả đến huyện sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Gả đến huyện thừa thì lại thế nào? Không phải ngày xưa cha nàng cũng là huyện thừa của huyện Phượng Tường đó ư? Phu nhân, rõ biết cha nàng lừa nàng, tại sao nàng vẫn dám gả cho vi phu?”
Lâm Hàn không khỏi sờ mũi: “Chàng biết à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-358.html.]
“Nàng đâu biết vi phu là trắng hay đen mà dám gả cho ta, không phải vì mưu toan ta là đại tướng quân sao?” Sở Tu Viễn nói rồi nắm lấy tay nàng: “Ta, a tỉ đều sợ nghèo khổ. Đổi lại nàng là a tỷ khi ấy, e rằng nàng cũng sẽ lựa chọn theo bệ hạ về cung.”
Lâm Hàn suy nghĩ, nàng không có không gian, không có dị năng lôi hệ, trong nhà còn có một ca ca, đệ đệ, cùng với góa mẫu, hình như ngoại trừ bám lên Hoàng đế ra thì cũng không có lựa chọn khác.
“Chả trách Hoàng hậu cũng không oán trách bệ hạ. Vậy Thương Vãn dám tặng người cho bệ hạ cũng là vì biết a tỉ nghĩ như thế nào ư?”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Vãn công chúa là đích nữ của Tiên hoàng, trước khi xuất giá nàng ta là công chúa tôn quý nhất hoàng gia, sau khi xuất giá có Thái hậu bảo bọc nên không phải là người biết suy nghĩ cho người khác…”
“Đại tướng quân, trong cung có người tới.”
Sở Tu Viễn cuống quýt buông Lâm Hàn ra, Lâm Hàn không khỏi lui ra đằng sau, phu thê hai người không nhịn được mà ho hắng một tiếng, che đậy sự mất tự nhiên hiện giờ, Sở Tu Viễn mở miệng hỏi: “Tuyên Tất hay là điện Tiêu Phòng?”
“Thưa bẩm đại tướng quân, là Tuyên Thất, còn mời cả tiểu hầu gia vào cung.”
Lâm Hàn chợt quay ra nhìn Sở Tu Viễn, lại xảy ra chuyện rồi.
Sở Tu Viễn vỗ vai nàng vỗ về: “Hung Nô đại bại, không thể là bọn chúng được. Nếu là chuyện khác, bây giờ cũng không phải thời kỳ lũ lụt thường xảy ra. Hạn hán, c.h.ế.t cóng đã có Đại Ty Nông điều động lương thực, không cần đến chúng ta, có thể là chuyện riêng.” Nói xong bèn theo người gác công đi ra ngoài.
Buổi tối, Sở Tu Viễn quay về, trông thấy Lâm Hàn thì cười. Lâm Hàn bị nụ cười của hắn làm cho hoang mang sợ hãi: “Phát tài à?”
“Trong mắt nàng ngoài tiền tài ra còn có gì nữa không hả?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn cười mỉm đáp: “Có đấy. Ví dụ như tối ăn cái gì. Đại tướng quân, có đói không?”
ẩn ý là có còn muốn ăn nữa không?
Sở Mộc nghe ra, nhịn cười đi vào trong phòng.
Sắc mặt của Đại Bảo Bảo có hơi mất tự nhiên, khua tay cho nha hoàn, gia đinh lui ra, rồi chầm chậm bước đến cạnh Lâm Hàn, khẽ giọng nói: “Nàng cũng phải để lại chút mặt mũi cho ta chứ.”
“Trong nhà đâu có người ngoài, giả vờ cho ai xem?” Lâm Hàn lại hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại tướng quân không lời đối đáp, đâu thể nói là giả vờ cho lão nha hoàn già coi được, vì bọn họ cũng biết là bản thân đang giả vờ. Càng không thể là Lâm Hàn: “Cho mấy đứa trẻ con.”