Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 352

Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:59:04
Lượt xem: 35

Lâm Hàn không kiềm lòng được hỏi: “Sợ lại đụng mặt người trong thôn các ngươi?”

Hồng Lăng vô thức gật đầu, rồi sau đó nói: “Ta vẫn muốn biết bọn họ, bọn họ bây giờ thế nào.”

Lâm Hàn ngẩn người chốc lát, nhận ra mình không nghe lầm thì rất đỗi buồn cười: “Năm đó để ngươi cho bọn họ một ít khoai lang đỏ, người còn không vui, mà bây giờ lại quan tâm tới bọn họ ư? Ngươi nghĩ gì thế?”

Hồng Lăng cũng không biết phải nói thế nào: “Khi trước không trông thấy người trong thôn nên ta không muốn biết. Nhưng bây giờ thấy rồi thì có hơi muốn…”

“Bọn họ sống tốt thì ngươi vui mừng hay buồn bã?” Lâm Hàn hỏi ngược lại, “Bọn họ sống không tốt thì ngươi lại thế nào?”

Hồng Lăng thành thật đáp: “Tốt hay không tốt đều không liên quan tới ta. Cái người tẩu tử xấu xa kia của ta, nếu để nàng ta biết ta có tiền lại còn tiếp tế nàng ta, dăm thì mười họa nàng ta sẽ lại tới. Tổng cộng nàng ta chẳng nuôi ta được mấy năm, còn bán ta đi, ta chẳng mắc nợ nàng ta và ca ca ta thứ gì.”

Lâm Hàn nghe vậy liền biết nàng ấy chỉ là muốn có một kết quả thôi: “Chốc nữa nhìn thấy người trong thôn của ngươi thì nhắc nhở ta.” Sau đó kéo Đại Bảo Bảo tiếp tục chọn khoai lang.

Thế nhưng mãi cho đến khi lại mua một xe, chuẩn bị cất bước hồi phủ cũng không gặp lại người quen cũ của Hồng Lăng.

Có lẽ bọn họ đã đi trước rồi.

Ngồi ở trên xe ngựa về phủ, Lâm Hàn nói: “Hay là ngày mai lại ra ngoài với Lục Hà hoặc ai đó xem sao?’

Hồng Lăng lắc đầu, thở dài bảo: “Chắc là ông trời cũng cảm thấy không cần để ta biết.”

Lâm Hàn rất buồn cười: “Có liên quan gì đến ông trời cơ chứ? Đâu phải ngươi không biết bọn họ ở nơi nao. Hôm nào ngươi thuê cỗ xe đi xem xem là được.”

Hồng Lăng lại lắc đầu: “Không cần phải lãng phí số tiền ấy.”

“Mọi người đang nói gì thế ạ? Nương.” Đại Bảo Bảo rất lấy làm tò mò, vươn ngón tay út ra chỉ vào cái đầu phờ phạc ỉu xìu của Hồng Lăng: “Nàng ấy làm sao thế?”

Lâm Hàn: “Nhà nàng ấy trước đó lãng phí lương thực, sau đó người nhà lâm bệnh nặng nên tiền đều dùng để khám bệnh, không có tiền mua lương thực, ca ca của nàng ấy bèn bán nàng ấy đến phủ nhà chúng ta làm nha hoàn.”

“Hả?” thằng bé kinh ngạc há hốc miệng.

Lâm Hàn gật đầu: “Nha hoàn Lục Hà của con cũng là bị cha nương bán vào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-352.html.]

“Cũng là vì lãng phí lương thực sao?” thằng bé vội vàng hỏi.

Lâm Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Cha của Lục Hà lúc lớn như con không chăm chỉ đọc sách luyện võ, khi trưởng thành không có năng lực kiếm tiền nuôi con bèn mượn tiền sống qua ngày. Nhưng hắn ta lại không trả nổi tiền nên chỉ có thể bán Lục Hà cho nhà ta. Nhà ta nếu không phải có cha con có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền thì cũng đừng nghĩ tới việc ngày ngày ăn thịt. Nếu không cũng phải tìm người mượn tiền.”

“Nhưng nương biết kiếm tiền mà.” Đại Bảo Bảo nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thằng bé thông minh, Lâm Hàn đã có tinh thần chuẩn bị, thấy nó nói như vậy thì cũng nghĩ nên lừa phỉnh nó như thế nào: “Tiền ta kiếm được chỉ đủ để mua thịt. Tiền mà cha con kiếm mua gì cũng có thể được, còn có thể mời được đầu bếp. Con nói coi nếu không có phần tiền ấy của cha con, chúng ta có thể ăn thịt kho dê nướng không?”

“Cha còn giỏi giang hơn nương ư?” thằng bé nhỏ.

Hồng Lăng phì cười thành tiếng.

Thằng bé lấy làm khó hiểu: “Người cười cái gì?”

“Tiểu công tử, ngoại trừ cậu thì không có ai hỏi như thế cả.” Hồng Lăng nói.

Đại Bảo Bảo không khỏi chớp mắt: “Bệ hạ cũng không dám sao?”

Hồng Lăng vô thức nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng từng dẫn binh, nhưng nàng có kim chỉ bắc. Nếu để nàng chỉ dựa vào hướng gió với các yếu tố khác để phán đoán phương hướng giống như Sở Tu Viễn, thì nàng có thể dẫn quân đội đến vòng cực Bắc.

Lâm Hàn bèn mở miệng nói: “Ở những khía cạnh khác bệ hạ còn lợi hại hơn cha con, nhưng nếu chỉ luận đến dẫn binh đánh trận thì vẫn không được bằng cha con. Con có nhớ ta từng nói với con, người Hung Nô đều sợ cha con.”

Sở Dương và Sở Ngọc cũng từng nói với Đại Bảo Bảo rồi, nhưng nó không tưởng tượng được nỗi sợ ấy đáng sợ ra sao, thế nên nó cảm thấy cha nó lợi hại nhưng cũng không so bì được với nương của nó.

“Tại sao con không nhìn ra chứ?” thằng bé rất hoang mang.

Lâm Hàn buồn cười: “Vì là lợi hại nên không thể để con nhìn ra được. Hiểu ra chưa? Nếu dễ dàng bị người khác nhìn ra thì không thể coi là lợi hại được. Giống như người thông minh chân chính, không cần thiết phải treo chữ thông minh ở bên miệng, người ta cũng biết người đó thông minh.”

“Chính là con đó.” Thằng bé vội nói.

Thằng bé vội vàng hỏi: “Con chính là cái gì?”

“Người thông minh chân chính ạ.” Thằng bé nói năng rất đỗi dứt khoát.

Loading...