Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 351
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:59:02
Lượt xem: 29
“Không cần.” Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Chúng ta đi mua ít đồ đạc cho Đại Bảo và Nhị Bảo trước đã, rồi mua ít đồ ăn cho Đại Bảo Bảo nhà chúng ta, quay về hẵng mua khoai lang.”
Đại Bảo Bảo nghe thấy vậy thì lập tức nói: “Nương, con không muốn ăn.”
Lâm Hàn kinh ngạc vô cùng, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao.
“Tại sao không muốn?” Lâm Hàn tò mò hỏi.
Thằng bé ngập ngừng thoáng chốc: “Con không thích!”
Lâm Hàn đang định hỏi nó thích cái gì thì chợt nhớ ra lời nàng nói với thằng bé trước đấy, lập tức nàng không nén nổi bật cười… không thích không khác gì khó ăn: “Vậy thì không mua đồ ăn nữa, chỉ mua đồ chơi thôi.”
“Cái gì cũng được ạ?” thằng bé ngẩng đầu hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Thằng bé lựa được một đống, rồi lại chọn một đống cho hai ca ca của nó, cho đến khi Lâm Hàn nói xe của bọn họ ngồi không để nổi, thằng bé mới dừng lại.
Nhưng mà, kết quả của việc cứ mua rồi mua như thế là tiền mà Hồng Lăng mang theo bay mất hai phần ba.
May mà một phần ba cũng có thể mua được rất nhiều khoai lang, mà thằng bé vẫn luôn luôn nhớ món kiến trên cây và miến chua cay mà nương nó nói, trên đường quay về lại nhìn thấy mấy thứ thú vị nhưng cũng không đòi mua.
Hiện giờ người bán khoai lang đã bớt đi nhiều so với trước, nhưng còn nhiều hơn so với cái lúc mới thu hoạch khoai lang của năm ngoái. Chỉ vì các hộ gia đình ngoài kinh đều trồng khoai lang.
Như thế cũng tiện cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn mua khoai lang không phải để hấp, cũng không phải để nướng, mà là nghiền nhuyễn lấy bột khoai lang, thế nên nàng đi thẳng đến nhà có khoai lang to.
“Phu nhân cần khoai lang ư?” phụ nhân ngẩng đầu lên rồi cúi đầu dọn sạch bùn đất trên khoai lang.
Lâm Hàn thấy nàng ta nở nụ cười nên cũng cười nói: “Phải.” Nom trông có ba bốn trăm cân, nàng bảo: “Những củ này ta lấy hết.”
“Lấy, lấy hết ư?” phụ nhân kia đứng dậy, nam tử ngồi ở trên xe ba gác nghỉ ngơi mở mắt ra, nhìn thẳng vào đoàn người Lâm Hàn.
Lâm Hàn khe khẽ gật đầu: “Các ngươi theo nàng tới chỗ gửi xe ngựa, chuyển khoai lang lên xe của bọn ta, rồi ta đưa ngươi tiền.” rồi quay sang nhìn Hồng Lăng thì phát hiện mắt Hồng Lăng nhìn thẳng: “Nhìn cái gì thế?” rất là hoang mang.
Hồng Lăng run b.ắ.n một thoáng rồi đáp lời một cách rối rắm: “Không, không có gì.”
Lâm Hàn không khỏi cau mày: “Thật sự không có gì?”
Hồng Lăng gật đầu: “Không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-351.html.]
“Đưa một nửa tiền cho ta, ngươi dẫn bọn họ dời khoai lang lên xe của chúng ta đi.” Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng không khỏi nhìn phụ nhân bán khoai lang một cái, rồi lại nhìn khoai lang trên xe: “Phu nhân để Mặc Dương đi đi. Hắn tới đưa luôn khoai lang về nhà, sau đó lại quay lại.”
Sở gia chỉ có một chiếc xe ba gác mua sắm đồ đạc, mỗi lần chỉ có thể kéo mấy trăm cân khoai lang.
Lâm Hàn cảm thấy Hồng Lăng nói có lý, bèn tìm Hàn Mặc Dương.
Hàn Mặc Dương không đợi nàng mở miệng đã chủ động đứng dậy: “Phu nhân, bọn họ còn chưa nói bao nhiêu tiền một cân.”
Phụ nhân bán khoai lang vội vàng nói: “Bọn ta đều bán một văn tiền năm cân, phu nhân ngài đây mua nhiều thì sáu cân hay bảy cân cũng đều được, ngài xem rồi trả.”
“Sáu cân là được rồi. Các ngươi trồng món này cũng vất vả.” Lâm Hàn nói rồi nháy mắt ra hiệu với lhl.
Hồng Lăng đưa cho Hàn Mặc Dương một xâu tiền, tổng cộng là một trăm.
Sau khi Hàn Mặc Dương dẫn đôi phu phụ bán khoai lang kia đi, Lâm Hàn bèn nhìn chằm chằm Hồng Lăng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồng Lăng vô thức sờ mặt: “Sao thế ạ?”
“Lời này nên là ta hỏi ngươi chứ.” Lâm Hàn khom lưng bế Đại Bảo Bảo luôn muốn đi lang thang xung quanh lên, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm Hồng Lăng.
Sắc mặt Hồng Lăng lập tức trở nên tái xanh.
Trong lòng Lâm Hàn bỗng dưng rúng động, vội vàng nhìn đôi phu thê bán khoai lang kia một cái, loanh quanh khoảng ba mươi tuổi: “Ca ca tẩu tẩu của ngươi à? Không thể nào! Lúc ngươi vào phủ đã hơn mười tuổi rồi, dung mạo không thay đổi quá nhiều so với bây giờ, bọn họ…”
“Không phải bọn họ.” Hồng Lăng vội vàng nói.
Lâm Hàn: “Vậy thì là ai?”
“Là, là người của thôn bọn ta.” Hồng Lăng nhỏ giọng nói.
Lâm Hàn hiểu ra vì sao nàng ấy lại sợ tái cả mặt: “Lo sợ bọn họ nhận ra ngươi à? Tẩu tẩu ngươi có lẽ biết ngươi đang ở phủ đại tướng quân chứ.”
Hồng Lăng lắc đầu.
“Không biết ư?” Thẩm Xích Quân ôm kiếm đứng chờ ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
Hồng Lăng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta là do mụ buôn người dẫn tới. Bọn họ không đến. Cha nương của Hồng Ngẫu có theo đến.”
Lâm Hàn: “Vậy thì có gì phải sợ. Dù cho nhận ra ngươi, nhưng lại không biết ngươi đã trừ nô tịch thì cũng không dám tới phủ tìm ngươi.” Nàng đặt Đại Bảo Bảo xuống đất: “Mua thêm mấy trăm cân nữa rồi chúng ta quay về.”
Hồng Lăng muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.