Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 349
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:58:59
Lượt xem: 37
Hô hấp của Sở Tu Viễn tắc nghẽn, hối hận vì đã lắm mồm: “Bệ hạ ngài cứ bận việc đi, vi thần cáo lui.” Không đợi Hoàng đế tỷ phu của hắn mở miệng đã lui ra ngoài.
Quay trở về phủ bèn nói với Lâm Hàn, bệ hạ đồng ý giúp nàng in sách dạy nấu ăn, với cả qua mấy ngày nữa sẽ đưa phần lợi nhuận thuộc về nàng đến.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn sai đầu bếp mua nguyên một con dê.
Buổi trưa ăn canh canh đầu dê thịt vụn, ăn thịt dê kho, buổi tối ăn mì thịt dê và thịt dê nướng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Số thịt còn thừa lại không ăn hết thì thả vào trong giếng nước đông đá.
Hôm nay trời vừa chuyển lạnh, hôm sau lấy thịt dê ra vẫn rất tươi ngon, cả nhà năm người lại ăn các món ngon làm từ thịt dê suốt một ngày, mà vẫn không thể ăn hết.
Buổi tối, Lâm Hàn dặn đầu bếp băm thịt dê còn thừa, thêm hương liệu và hành lành bánh bao thịt dê.
Tờ mờ hôm sau, đại tướng quân đã lâu không ăn bánh bao thịt dê đã ăn sáu cái, khiến Lâm Hàn sợ tới nỗi suýt nghẹn bánh bao.
Lâm Hàn nuốt bánh bao xuống rồi không kiềm được hỏi: “Có phải chàng ngốc không thế?”
“Cha ăn tham.” Đại Bảo Bảo mở miệng nói.
Sở Tu Viễn trừng nó: “Con mim miệng cho ta!”
“Ăn tham mà không để cho người ta nói sao?” thằng bé hừ một tiếng: “Nương, quản cha con kìa.”
Lâm Hàn: “Con im miệng cho ta!”
Thằng bé tắc nghẹn một chốc rồi sau đó làm mặt quỷ với nương của nó: “Hai người quả đúng là một lứa. Đại ca và Nhị Ca không lừa con.”
Sở Dương nghe thấy Đại Bảo Bảo nhắc đến nó thì không khỏi mở miệng: “Ta mới ăn có một cái.”
“Con mới có mấy tuổi?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.
Sở Dương không trả lời.
Sở Ngọc cất giọng đất: “Hôm qua cha còn nói con trẻ chỉ lo ăn, cha già nghèo kiết xác.”
Lần này đổi lại là đại tướng quân nghẹn họng.
Lâm Hàn buồn cười: “Cha con giờ Mão dậy luyện võ, một lúc nữa phải lên triều, sau đó thương thảo chuyện chính sự với bệ hạ, quay về vẫn phải giải quyết chính vụ, cả ngày bận bịu tới tận tối muội, bận từ khi trời còn sáng đến khi tối đen, không ăn nhiều một chút thì không chống đỡ nổi.”
“Vậy mà nương còn nói cha ngốc?” Sở Ngọc hỏi.
Lâm Hàn: “Ta nói hắn ngốc là vì chê hắn chỉ ăn mỗi bánh bao, không ăn những thứ khác. Giống như các con vậy, vớ được đồ ngon là phải ăn đến ngán thì thôi. Chứ không phải chê hắn ăn nhiều.”
“Là thế à.” Sở Dương quan sát cái bụng của cha nó một lượt, ăn nhiều như vậy mà không hề lộ bụng ra: “Nương, con lớn lên cũng phải ăn nhiều như thế sao/”
Sở Tu Viễn: “Con không cần. Bởi vì con không cần lên chiến trường.”
“Nhưng mà con cũng phải làm việc mà.” Sở Dương nói.
Lâm Hàn vẫy tay với nó: “Qua đây.”
Sở đại công tử lộ vẻ mặt khó hiểu, không dám đi tới.
Lâm Hàn buồn cười: “Không đánh con đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-349.html.]
Sở Dương lập tức chạy tới.
Lâm Hàn chỉ vào cánh tay của Sở Tu Viễn: “Sờ đi.”
Sở Dương không hiểu sở cái gì, nhưng vẫn vươn tay tới: “Cứng ư?’ lại bóp một cái, vẫn cứng: “Cha, thả lỏng nào.”
“Bây giờ cha con rất thả lỏng.” Sở Tu Viễn đáp.
Sở Dương không tin, đẩy hắn một cái, Sở Tu Viễn đổ ra sau. Sở Dương vội vàng kéo giữ lấy cha nó, rồi sau đó sờ nắn cánh tay của mình: “Mềm ư?”
Lâm Hàn gật đầu: “Nếu cha con muốn tiếp tục như thế thì ngoại trừ phải luyện kiếm hằng ngày còn phải ăn nhiều. Con không lên chiến trường nên không cần thiết phải luyện thành như thế này, vì vậy không cần học theo cha con, ăn lượng cơm như bình thường là được.”
Sở Đại Bảo Bảo lại không kiềm nén được mở lời: “Nương, con là đại tướng quân, lên chiến trường, con muốn ăn nhiều.”
Lâm Hàn gật đầu.
Thằng bé vội hỏi: “Buổi trưa con có thể ăn bốn quả trứng muối không ạ/”
“Không thể được!” Lâm Hàn kiên quyết từ chối.
Thằng bé cau mày: “Tại sao ạ?”
“Ăn trứng muối không nuôi thịt. Con có thể ăn bốn chiếc bánh bao thịt dê.” Lâm Hàn đáp.
Thằng bé ỉu xìu, nhưng nó không c.h.ế.t tâm, nhỏ giọng thì thầm: “Người ta thích trứng muối mà.”
Lâm Hàn cười nói: “Cha con còn thích đánh con đó. Để hắn đánh nhé/”
Thằng bé nín họng.
Lâm Hàn: “Mộc ca ca của con sắp trở về rồi, phải để lại một ít cho hắn. Ta có thể làm thứ khác cho con.”
“Cái gì ạ?” thằng bé vội vàng hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ đáp: “Nghe nói chợ Đông Tây có rất nhiều người bán khoai lang, chúng ta đi mua khoai lang, quay về ta làm kiến trên cây và miến chua cay cho con.”
“Con không muốn ăn kiến!” thằng bé vội vàng nói.
Sở Ngọc không nhịn được nói: “Cái nương nói là tên món ăn, không phải là kiến thật.”
Thằng bé lập tức sửa lời: “Vậy con muốn ăn. Nương, chúng ta đi thôi.” Nó đứng dậy nắm lấy tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Không đi học à?”
“Ngày mai rồi học.” thằng bé đáp.
Lâm Hàn buồn cười: “Vậy bài của ngày mai thì sao?”
“Cũng để ngày mai học ạ.” Thằng bé chẳng suy nghĩ gì mà đáp ngay.
Lâm Hàn: “Con nhớ được không?”
Thằng bé gật đầu cái rụp: “Thầy giảng một lần là con ghi nhớ rồi. Nương, chúng ta đi thôi.”
Sở Tu Viễn vội nói: “Đợi đã. Một lần là nhớ? Đại Bảo Bảo, có phải con nên giải thích với cha xem một lần là nhớ có ý gì không?”