Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 340
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:58:44
Lượt xem: 36
Thằng bé tức khắc đáp: “Học qua rồi vẫn có thể học lại lần nữa mà.” Rồi quay sang Thái tử… nói vội.
Đại Bảo Bảo đi học không yên, hệt như có cây dưới mông, tiểu Thái tử không thích ở cùng nó: “Không được. Qua mấy hôm nữa quay về Thái phó sẽ kiểm tra.”
Đại Bảo Bảo biết Thái phó của Thái tử ngang như lão sư của nó, vừa nghĩ đến lão sư nêu câu hỏi thì lập tức không quấn nhiễu nữa, đứng dậy theo mấy ca ca đến phòng học của mỗi người.
Nhân mã của Hàn vương đã áp sát, tuy Sở Tu Viễn rất muốn tới phòng bếp xem bánh cuộn thừng mà Lâm Hàn dùng dầu mè để làm, nhưng cũng không thể không thôi suy nghĩ này, rồi cầm kiếm theo đi vào cung.
Trong thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Hàn.
Lâm Hàn không những không cảm thấy buồn tẻ mà còn rất hài lòng. Cho nha hoàn lớn tuổi đi rồi, Lâm Hàn bèn quay về phòng ngủ, ý thức lén vào không gian, lật tìm công thức làm trứng muối.
Từ cổ xưa trứng muối đã có, cho dù trên sách dạy nấu nướng hiện đại không có ghi chép thì trên sách cổ cũng có, vậy cho nên Lâm Hàn tìm ra được hai cuốn sách từ trong kho sách rất nhanh.
Ghi chép trên một cuốn là dùng trứng gà, trên cuốn khác lại viết dùng trứng vịt.
Trong phủ không có trứng vịt, vị tanh của trứng vịt nồng, Lâm Hàn lại không thích ăn trứng vịt muối, cái lúc ở mạt thế nàng đã ăn đủ rồi nên gần như trong phủ chưa từng mua trứng vịt. Lâm Hàn sai người đi chợ mua sắm hết những thứ nàng cần, rồi dùng trứng gà làm trứng muối.
Đã làm xong ba lọ trứng muối, trong phòng bếp bắt đầu rán bánh cuộn thừng.
Buổi chiều mấy đứa trẻ chỉ có một tiết học, một giờ, giữa giờ có thể nghỉ ngơi một nén hương. Thế nhưng, lúc nghỉ ngơi giữa giờ bốn đứa trẻ chạy ra khỏi phòng học thì ngửi thấy một mùi thơm nồng đượm, chạy tới chính viện mùi thơm còn thơm hơn, chốc chốc Đại Bảo Bảo lại nuốt nước bọt, bất kể thế nào cũng không muốn học tiếp nữa.
Buổi sáng mấy đứa trẻ luyện võ, buổi tối luyện b.ắ.n tên, cứ năm ngày mới có thể nghỉ một ngày, vất vả hơn nhiều so với con em của gia đình tam công cửu khanh (*), thi thoảng bỏ học Lâm Hàn cũng không ép chúng nó quay về, mà dứt khoát dẫn chúng nó tới phòng bếp.
(*) Tam công cửu khanh: là quan chế trung ương xác lập thời Tần.
(*) Tam công cửu khanh: là quan chế trung ương xác lập thời Tần.
Đầu bếp biết đồ chiên rán thơm, nhưng cũng không ngờ mùi thơm có thể bay mấy chục trượng, trông thấy Lâm Hàn thì không nhịn lòng được thở than: “Phu nhân, tiểu nhân lớn như thế này rồi vẫn chưa từng thấy thứ gì thơm như vậy.”
“Ấy là vì các ngươi chưa thấy dầu mè bao giờ.” Lâm Hàn cười nói: “Có cái nào rán xong chưa?”
Đầu bếp liên tục gật đầu: “Tiểu nhân nhồi bột rất mỏng, cho vào trong nồi dầu sôi một lúc là được.” nói rồi bèn đưa chiếc đã rán xong cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn thấy trong đĩa có năm sáu cái, bốn đứa trẻ con có thể ăn no được phân nửa, bèn đưa luôn cho Sở Dương: “Tới phòng chính ăn, mỗi đứa một cái.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-340.html.]
Sở Dương đến phòng chính đếm lại một lượt, sáu cái. Sở Mộc không ở nhà, vừa hay chúng nó có sáu người, bèn tưởng rằng trong đó có hai cái là của cha nương. Ba huynh đệ cộng thêm Thái tử mỗi đứa một cái, chúng nó nhanh chóng ăn hết rồi nhìn chằm chằm vào hai cái trong đĩa.
Sở Tu Viễn người mặc áo giáp quay về liền trông thấy bốn đứa đứa trẻ con y như bỗn con lợn con, lấy tay làm gối nằm lên trên bàn dài, nhìn chằm chằm vào thứ trong đĩa, như thể đang quan sát bảo vật gì đó.
Sở Tu Viễn ném kiếm cho nha hoàn rồi bước tới hỏi: “Đây chính là bánh cuộn thừng mà phu nhân nói ư?”
“Cữu phụ?!”
“Cha?!”
Bốn đứa trẻ cất tiếng cùng lúc. Nhưng lại khiến đại tướng quân bị dọa sợ không hề nhẹ: “Làm sao?”
Đại Bảo Bảo vịn bàn trèo dậy, nắm lấy tay Sở Tu Viễn rồi ngẩng đầu hỏi: “Cha, con có phải bảo bảo thông minh nhất nhà chúng ta hay không ạ?”
Sở Tu Viễn vô thức gật đầu.
“Vậy thì bánh cuộn thừng của cha có thể cho con không?” thằng bé không đợi hắn mở miệng đã lại nói tiếp: “Bây giờ cha thương con thì sau này con cũng thương cha.”
Sở Tu Viễn tức đến bật cười: “Ta còn tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, thấy ta mà cứ như thấy nương con. Hóa ra là ở đây đợi ta.” Quét một cái lên sống mũi của nó, thấy hai chiếc bánh trong đĩa còn nguyên không tổn hại gì, nhưng khóe miệng của mấy đứa trẻ lại bóng loáng dầu mỡ: “Mấy đứa ăn rồi à?”
Sở Dương gật đầu. Tiểu Thái tử mở miệng nói: “Ăn một ít rồi ạ.”
Sở Ngọc không khỏi quay sang nhìn tiểu Thái tử, không phải là một cái sao.
“Vậy sao không ăn?” Sở Tu Viễn tiện miệng hỏi.
Tiểu Thái tử lắc đầu: “Không được ăn nữa, cữu phụ và cữu mẫu vẫn chưa ăn.”
Sở Tu Viễn: “Cữu mẫu con làm nhiều như thế sao?”
“Vẫn đang làm ạ.” Tiểu Thái tử thành thật nói.
Sở Tu Viễn nhận khăn ướt nha hoàn đưa tới lau tay: “Nếu vẫn còn thì cứ ăn đi. Ta và cữu mẫu con vẫn chưa đói, chốc nữa ăn cũng không sao.”
“Cảm ơn cữu phụ.” Tiểu Thái tử cầm lên, nói với Sở Ngọc gần nó nhất: “Tiểu Ngọc, hai chúng ta mỗi người một nửa.”