Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:39:45
Lượt xem: 30

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, con đâu phải thông minh, con là tinh quái.

“Rất thông minh, cái gì cũng không thiếu, còn lừa cha con giúp con ăn cơm thừa.” Lâm Hàn nói.

Tiểu hài tử mỉm cười: “Nương, tiền của con đâu?” Vươn tay nhỏ ra.

Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Tiền gì?”

“Mười đồng. Nương, phu tử đã nói, người không thể nói chuyện không giữ lời.”

Lâm Hàn muốn cười, mới đi học có hai ngày mà đã giáo huấn nàng rồi: “Được, chờ một chút, nương sẽ lấy cho con.”

Tiểu hài tử vui vẻ: “Con có phải là người thông minh nhất trong nhà chúng ta không?”

“Không phải.” Lâm Hàn sợ nó quá tự mãn, giáo dục thất bại cũng vô dụng: “Trước mắt người thông minh nhất trong nhà chúng ta chính là ta và cha con. Ta biết làm rất nhiều món ngon, mà cha con biết đánh Hung Nô, kiếm được rất nhiều tiền.”

Tiểu hài tử muốn phản bác, miệng giật giật, lại phát hiện không cách nào phản bác được: “Sau này con sẽ còn lợi hại hơn cả cha!”

“Vậy con phải ăn ngon, ngủ ngon, chăm chỉ học tập với phu tử thì mới có thể trưởng thành được.”

Tiểu hài tử gật đầu thật mạnh: “Nương, con buồn ngủ rồi.”

Lâm Hàn đặt nó lên giường, thấy nó đã ngủ say, đi ra ngoài cửa liền thấy Sở Tu Viễn đi tới đi lui dưới mái hiên, bộ dáng rất lo lắng.

“Thế nào rồi?” Sở Tu Viễn vội vàng đi tới.

Lâm Hàn kéo hắn đi tới trung đường, Sở Mộc ngồi ở bên trong, xem ra cũng đang chờ nàng. Lâm Hàn liền nói thẳng: “Nó cảm thấy quỳ trước chàng là chuyện nên làm, không phải chịu thiệt thòi gì. Nói cách khác, có cầu xin chàng cũng giống như không cầu xin.”

Sở Tu Viễn không hiểu: “Vì sao?”

“Chàng là cha nó, nhi tử quỳ gối trước lão tử là thiên kinh địa nghĩa.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn há mồm cứng lưỡi.

Sở Mộc khó có thể tin được: “...Nó bao nhiêu tuổi?”

“Phu tử đã nói qua cho nó.” Lâm Hàn đại khái thuật lại những lời nghe được từ chỗ Đại Bảo Bảo, cuối cùng mới nói: “Lão sư nói như vậy có lẽ là bởi sợ nó không hiểu cái gì là dưới gối nam nhi có vàng. Chỉ nói thiên địa quân thân, đại khái là không dám tự coi mình là sư phụ của Đại Bảo Bảo.”

Phu tử của Sở Bạch một thân tay trắng, quả thật không dám để cho nhi tử của Đại tướng quân quỳ lạy.

Điểm ấy Sở Tu Viễn có thể hiểu được, thế nhưng có một điểm hắn không thể lý giải: “Làm sao mà nó có thể nghĩ ra được chứ? Từ khi Đại Bảo muốn của nó mười đồng tiền cho đến khi nó quỳ xuống trước ta cũng chỉ có một chớp mắt thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-312.html.]

“Phải.” Sở Mộc nói: “Ta cũng không nghĩ tới còn có thể thế này.”

Lâm Hàn: “Có lẽ trong đầu nó chỉ mới học được một chút như vậy nên mới dễ nghĩ tới như thế.” Nói xong nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Cho dù thế nào, nhi tử này của chàng lớn lên không phải thành anh hùng thì chính là gian hùng.”

Sở Mộc bày tỏ sự đồng ý sâu sắc: “Thẩm thẩm, sau này ngài và thúc phụ phải lo lắng nhiều hơn rồi. Bằng không thì sớm đem ta cùng Đại Bảo, Nhị Bảo phân ra ngoài.”

Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không cần phiền toái như vậy. Nếu như nó đi theo con đường lệch lạc, ta và thẩm thẩm ngươi trước khi c.h.ế.t sẽ mang nó đi luôn.”

Sở Mộc sửng sốt một chớp mắt, chờ hiểu được ý của hắn, không khỏi quay về phía Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, đây là thúc phụ của ta sao?”

“Ta và thúc phụ ngươi nghĩ giống nhau.” Lâm Hàn nói.

Sở Mộc há miệng: “Quấy rầy rồi, ta..ta - ta vẫn nên đi xem tiểu đệ của ta thế nào rồi.” Không đợi hai người mở miệng, sải bước chạy ra ngoài.

Lâm Hàn không nhịn được cười: “Nhìn xem chàng dọa hắn rồi kìa.”

“Là nàng, không phải ta.” Sở Tu Viễn quay đầu nhìn về phía Sở Mộc biến mất: “Mấy bữa nay hắn cũng có chút lười biếng.”

Lâm Hàn cười hỏi: “Cho nên?”

“Ngày mai bảo hắn dạy mấy hài tử tập võ.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn lập tức biết hắn muốn làm gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu Hầu gia lôi kéo Đại Bảo Bảo, không cho hắn quấy rối, nhìn chằm chằm Sở Dương cùng Sở Ngọc luyện võ, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn mỗi người một thanh kiếm đi qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại Bảo Bảo nhìn thấy cha nương, hất tay đường huynh chỉ biết bắt nạt nó, chạy về phía nương mình.

Lâm Hàn rút trường kiếm ra, tiểu hài tử đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn nói: “Nương, con rất nhớ nương.”

“Ta không tới đó, con muốn ta làm gì?” Lâm Hàn cố ý gây khó dễ cho nó.

Tiểu hài tử vươn ra ba ngón tay: “Phu tử của đại ca nói một ngày không gặp tựa ba thu. Con không được gặp nương một đêm, vậy là một năm rưỡi. Nương không nhớ con sao?”

Lâm Hàn há miệng, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Sở Tu Viễn tiếp lời: “Không! Nương con chỉ nhớ ta thôi, không rảnh mà nhớ con đâu.”

“Con không nói chuyện với cha.” Tiểu hài tử trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, hừ một tiếng xoay người rời đi, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được nói thầm: “Mỗi ngày cứ dính lấy nương, còn không cho phép nương nhớ con, hừ, sau này con sẽ không thương cha nữa.”

Sở Tu Viễn đuổi theo, Lâm Hàn vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: “Chính sự.”

Sở Tu Viễn chỉ vào tiểu hài tử, nghiến răng nghiến lợi: “Chờ đến khi nó tập võ, nếu không cho nó một trận thì ta cùng họ với nó!”

Loading...