Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 311

Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:50
Lượt xem: 33

Lâm Hàn: “Nhà chúng ta có tiền, nhưng không thể phô trương lãng phí. Cha con quyền cao chức trọng, nhưng các con không thể ỷ thế h.i.ế.p người. Lúc nào cũng phải nhớ kỹ những thứ này, qua vài ngày nghỉ ngơi, nương còn làm đồ ăn ngon cho các con.” Ánh mắt dừng lại trên người Đại Bảo Bảo.

Tiểu hài tử lắc đầu nguầy nguậy: “Con không ức h.i.ế.p ai cả, cũng không lãng phí.”

“Có hay không để sau này rồi xem.” Sở Tu Viễn dưới một người trên vạn người, người khác cho dù hận hắn thấu xương cũng không thể không kính người Sở gia. Không thừa dịp mấy hài tử vừa mới có nhận thức để lập quy củ cho chúng nó, tương lai rất dễ được nâng đến mức không biết trời cao đất dày. Nhưng việc này cũng không thể gấp gáp, Lâm Hàn không tiếp tục giảng đạo lý lớn, miễn cho ba hài tử chán ghét: “Nơi này chỉ có sáu cái, con bây giờ cũng không có cách nào lãng phí.”

Tiểu hài tử hét lên: “Sau này cũng không lãng phí.”

Sáng sớm hôm sau, Đại Bảo Bảo nhìn thấy sữa đậu nành muốn uống, thấy bánh rán muốn ăn, tiếc rằng bụng nó nhỏ, ăn một cái bánh rán, lại ăn một cái bánh bao thịt, sữa đậu nành uống không nổi nữa, tiểu hài tử dời bát sang bên cạnh một chút liền muốn rời đi.

Lâm Hàn đưa tay túm lấy nó: “Hôm qua ai nói không lãng phí?”

Tiểu hài tử cứng đờ, nặng nề xoay người, vẻ mặt đáng thương nói: “Nương...” Trong mắt sáng ngời, chỉ vào chén: “Con không uống.”

Lâm Hàn: “Tất cả chúng ta đều có, con mà không uống thì định cho ai uống?”

Tiểu hài tử nhìn đại hca của nó rồi lại nhìn nhị ca. Cả hai đều không tiếp lời. Tiểu hài tử đem ánh mắt dời sang cha và biểu ca của mình.

Sở Tu Viễn cười nói: “Con cầu xin ta, ta có thể cân nhắc.”

“Cầu xin rồi mà ngài còn phải cân nhắc?” Tiểu hài tử hừ một tiếng, quay về phía đại ca nó: “Huynh có uống không?” Trông mong nhìn Sở Dương hỏi.

Sở Dương nhướng mày: “Ta được cái gì?”

Sao còn đòi hỏi lợi ích nữa đây.

Tiểu hài tử nhíu nhíu mày, lại muốn hừ một tiếng, đối mặt với bộ dáng cười mà như không cười của nhị ca nó, trong lòng rùng mình, không dám đùa giỡn tính tình nữa, lắp bắp hỏi: “Đại ca muốn cái gì?”

“Một chén sữa đậu nành mười đồng tiền.” Sở Dương vươn tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi lần ba hài tử muốn cha nương mua đồ cho bọn chúng, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn nhất định sẽ hỏi bọn chúng mua cái gì. Mà nếu bọn chúng dùng tiền của mình thì muốn mua cái gì cứ mua cái đó, cho dù mua rồi vứt đi, Lâm Hàn cũng mặc kệ. Vậy nên tiền riêng chính là bảo bối của ba hài tử.

Tiểu hài tử vừa nghe dùng đến bảo bối, trái tim nhỏ cũng co rút đau đớn, xoay người tìm Sở Tu Viễn: “Cha, van cầu ngài giúp con đi.”

Sở Tu Viễn đoán được tiểu hài tử sẽ tìm hắn, nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy, theo bản năng nói: “Chỉ cầu ta như vậy thôi à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-311.html.]

Tiểu hài tử không khỏi chớp chớp mắt: “Vậy muốn, muốn như thế nào?” Nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn: “Lấy ra thành ý lớn nhất của con đi.”

Tiểu hài tử bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Van cầu cha, giúp con uống hết đi.”

Sữa đậu nành trong miệng Sở Mộc suýt nữa phun thẳng lên mặt hắn, cuống quít quay đầu phun xuống đất ở bên khác.

Sở Dương không khỏi “A” một tiếng, ghét bỏ nhíu mày, cho dù biết hắn không phải cố ý.

Nha hoàn bị Đại Bảo Bảo làm cho kinh ngạc sững sờ lấy lại tinh thần, cuống quít lấy giẻ lau thu dọn.

Sở Tu Viễn không biết nói gì: “Đại Bảo Bảo, con đang làm gì vậy?”

“Cầu xin cha giúp con đó.” Tiểu hài tử trả lời không cần suy nghĩ.

Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn, đầu gối của nó cũng quá mềm đi.

Lâm Hàn cũng muốn nói như vậy: “Vì sao con không cầu đại ca con? Chỉ là chuyện tốn mười đồng thôi mà.”

“Con muốn cầu xin cha.” Tiểu hài tử nói một cách hợp tình hợp lý.

Lâm Hàn vừa nhìn nó như vậy liền biết không có thành ý. Hết lần này tới lần khác nó vẫn còn quỳ trên mặt đất. Lâm Hàn nháy mắt với Sở Tu Viễn, cứ uống hết trước đã, đợi lát nữa dạy bảo nó, đầu gối không thể mềm như vậy được.

Sở Tu Viễn bưng qua uống sạch, tiểu hài tử lập tức đứng dậy.

Động tác quá nhanh, Sở Tu Viễn thiếu chút nữa bị sặc sữa đậu nành, trơ mắt nhìn tiểu hài tử chạy ra ngoài chơi.

Sau bữa trưa, Lâm Hàn đoán chừng tiểu hài tử sắp ngủ thiếp đi, ôm hài tử lên đùi: “Đại Bảo Bảo, buổi sáng nghĩ như thế nào mà quỳ xuống cầu xin cha con?”

Đại Bảo Bảo dụi dụi mắt: “Cha bảo con quỳ.”

Lâm Hàn: “Cha con nói thành ý không phải là muốn con quỳ mà là muốn con cho hắn mười đồng tiền. Con nói cho nương, nương sẽ không nói cho cha con biết, lại cho con mười đồng tiền nữa.”

Tiểu hài tử trong nháy mắt lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn bốn phía, phát hiện đại ca, nhị ca của nó cũng đang ngủ trong phòng, vẫy vẫy tay với Lâm Hàn, ghé vào bên tai Lâm Hàn nói: “Phu tử nói, dưới gối nam nhi là hoàng kim, không được quỳ, nếu quỳ thì hoàng kim nhà ta sẽ biến mất. Phu tử còn nói thiên địa, bệ hạ và cha nương có thể quỳ, cái gì cũng không thiếu. Nương, thấy con thông minh chưa?”

Loading...