Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:49
Lượt xem: 35
Chạng vạng, tiểu thái tử cầm theo bánh ngọt kẹo đường còn nóng hổi đến điện Tuyên Thất: “Phụ hoàng, đến ngày hưu mộc lần sau có được đến nhà cữu phụ nữa không?”
Thương Diệu ngoài ý muốn: “Cữu mẫu con không bắt con giúp nàng trồng trọt à?”
Tiểu thái tử đặt hộp thức ăn nhỏ lên ngự án: “Hài nhi cùng Đại Bảo Bảo trồng hai luống bắp ngô.”
Thương Diệu: “Không mệt à?”
Tiểu thái tử gật đầu: “Mệt lắm, nhưng chơi cũng vui nữa. Cữu mẫu thật lợi hại. Phụ hoàng, nhìn cái này xem.” Mở hộp thức ăn ra: “Cữu mẫu làm cho hài nhi đấy.”
Thương Diệu sờ thử một cái, phát hiện vẫn còn nóng: “Vừa mới làm à?”
“Vâng. Cữu mẫu hỏi khi nào hài nhi về, sau đó mới bảo đầu bếp làm. Đến khi hài nhi chuẩn bị về mới làm xong.” Tiểu thái tử ngồi quỳ đối diện Thương Diệu, bám vào ngự án, vẻ mặt trông mong nhìn hắn: “Có ngon không, phụ hoàng?”
Thương Diệu thích ăn những món có nước sốt dầu mỡ đậm đà, nhưng buổi tối thì khác, chế độ ăn uống vô cùng thanh đạm. Cho nên ăn món bánh ngọt có dầu rất quen thuộc, nhưng nếu bảo không ngon thì lại là nói bậy.
Thương Diệu cười nói: “Cữu mẫu của con không có sở thích gì, duy chỉ có thích ăn.”
“Cữu mẫu rất biết cách thưởng thức.” Tiểu thái tử nói xong, nhớ tới một chuyện, vội vàng kéo túi tiền ra: “Phụ hoàng, cữu mẫu cho.”
Thương Diệu nhận lấy, vừa nhìn, không ngoài dự liệu của hắn, đó là cách làm món bánh ngọt kẹo đường: “Lần sau đến ngày hưu mộc, cây bông vải và khoai đỏ đã có thẻ trồng được rồi, con đi tới nhà cữu phụ con, cữu mẫu con sẽ lại bắt con hỗ trợ, con cũng đi à?”
Tiểu thái tử lộ vẻ do dự: “Nô bộc nhà cữu mẫu không đủ dùng sao? Phụ hoàng, hài nhi muốn cho cữu mẫu mấy nô bộc.”
“Nhà nàng ấy có, nhưng nàng ấy cho rằng các con phải tự mình trồng một lần, biết bông vải, khoai đỏ những thứ kia trông như thế nào, tương lai mới sẽ không bị nô bộc lừa gạt.” Thương Diệu thấy tiểu thái tử nghe rất nghiêm túc, liền nhân cơ hội này nói nhiều một chút: “Nếu con không biết khoai đỏ lúc còn nhỏ trông như thế nào, nô bộc trồng một mảnh toàn cỏ dại xuống đất, qua một thời gian ngắn rồi lại báo cho con là khoai đỏ c.h.ế.t hết rồi. Nếu như con hiểu được, đến trong ruộng xem thử thấy không phải là khoai đỏ, liền có thể nhìn thấu quỷ kế của nô bộc, ngược lại thì không?”
Tiểu thái tử tò mò: “Tại sao phải trồng cỏ?”
“Trồng cỏ không cần phải chăm sóc, đến mùa thu hoạch, hắn cũng không cần phải thu hoạch từng chút một nữa, cứ trực tiếp tìm con lấy tiền mua là được rồi.” Thương Diệu nói.
Tiểu thái tử kinh hô: “Còn có thể như vậy nữa sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-310.html.]
“Trước kia nhà cữu phụ con tất cả đều là hoa, không cần xử lý, những nô bộc kia mỗi ngày ăn no làm một chút công việc xong liền không còn việc gì để làm. Trong phủ thiếu cái gì thì đều đi tới phòng thu chi lấy tiền đi mua là được.” Thương Diệu nói: “Hiện giờ trồng rau, nô bộc thường xuyên phải tưới rau, nhổ cỏ, không rảnh rỗi, trong phủ không cần mua rau xanh nữa, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Nếu như là con thì con sẽ chọn loại nào?”
Tiểu thái tử tò mò hỏi: “Có cần phải trả thêm tiền công không?”
“Ăn uống và tiền công đều giống như trước kia.” Thương Diệu rất bất ngờ, nó có thể chú ý tới điểm này.
Tiểu thái tử không chút suy nghĩ: “Nếu hài nhi là nô bộc, hài nhi muốn được nhàn rỗi. Không ai thích làm việc cả mà. Vừa bẩn vừa mệt mỏi.”
Thương Diệu cảm thấy chuyến này đáng giá: “Đúng thế.” Lại nhéo thêm một miếng bánh ngọt kẹo đường, đậy nắp hộp thức ăn lại: “Mang về cho mẫu hậu con nếm thử. Con không được ăn thêm nữa.”
Tiểu thái tử đang muốn nhéo một miếng nếm thử, thấy phụ hoàng nhìn chằm chằm miệng nó, cuống quít che hàm răng bị sún, lắc đầu nguầy nguậy: “Hài nhi không ăn.”
Thương Diệu lắc đầu bật cười, nhìn thân thể nho nhỏ của nó xách hộp thức ăn đi ra ngoài, lại nhìn thấy tấu chương trên ngự án, ngược lại không cảm thấy mệt mỏi - có con như thế, đời này đủ rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, sau khi tiểu thái tử đi, Lâm Hàn gọi ba hài tử đến trước mặt, nha hoàn đem sáu miếng bánh ngọt kẹo đường nàng giữ lại cho hài tử tới, Đại Bảo Bảo kinh hô một tiếng, Lâm Hàn đưa tay bưng bánh đi.
Đại Bảo Bảo hét lên: “Nương, ngài không thể chơi xấu giống như cha vậy.”
“Cũng không phải là không cho con ăn, gấp cái gì.” Lâm Hàn lại đặt đĩa trước mặt nó, tiểu hài tử lại muốn bắt, kết quả lại vồ hụt.
Tiểu hài tử nổi giận: “Con không ăn nữa.”
“Bánh ngọt kẹo đường có ngon không?” Lâm Hàn quay về phía Sở Dương và Sở Ngọc.
Sở Dương cười nói: “Nhi tử đã lớn rồi.”
“Ý của con là không ăn?” Lâm Hàn gật đầu: “Được, ta biết rồi.” Hướng bên ngoài gọi: “Sở Mộc, Đại Bảo nói nó không ăn, phần kia của nó…”
Sở Dương vội vàng cắt ngang lời nàng: “Nương, con không nói như vậy.”
“Vậy chính là ngon.” Ánh mắt Lâm Hàn dời về phía Sở Ngọc: “Có muốn ăn thường xuyên không? “
Sở Ngọc muốn khóc: “Nương, rốt cuộc thì ngài muốn nói cái gì? Nhi tử nghe lời ngài còn không được sao?”