Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 300

Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:32
Lượt xem: 41

Lâm Hàn vội vàng hỏi: “Bệnh nặng bao nhiêu? Có hồi quang phản chiếu không?”

Sở Tu Viễn nghe vậy không khỏi quay về phía nàng, thấy hai mắt nàng sáng ngời, ước gì Thái hậu sau một khắc hồn quy địa phủ liền có chút buồn cười: “Sẽ không để nàng phải chờ quá lâu.”

“Thật tốt quá!” Lâm Hàn nhét đĩa vào trong tay Sở Tu Viễn liền nói: “Đưa vào đi, ta phân phó đầu bếp làm thêm vài món ăn.”

Sở Tu Viễn đè bả vai nàng lại: “Chờ Sở Mộc cùng Đại Bảo, Nhị Bảo trở về, nhìn xem thử bọn chúng mua cái gì đã rồi lại đi phòng bếp cũng không muộn.”

Vốn Lâm Hàn sẽ dẫn ba hài tử đi chợ tây, trước khi đi, người của điện Tiêu Phòng tới xem thử có Lâm Hàn và Sở Tu Viễn ở nhà không, nếu có ở nhà thì sẽ đưa Thái tử tới đây, cho nên Lâm Hàn liền để Sở Mộc mang theo Sở Dương cùng Sở Ngọc đi qua đó, còn nàng ở nhà tiếp đón tiểu thái tử.

Sở Dương và Sở Ngọc có tiền, Lâm Hàn lại cho bọn chúng một xâu tiền để cho bọn chúng tùy ý thích gì thì mua, thế cho nên nàng cũng không biết hai hài tử sẽ mua cái gì trở về.

Lâm Hàn: “Vậy chúng ta đi vào.”

Sở Tu Viễn đẩy cửa phòng ra.

Tiểu thái tử từ trong chăn ngồi dậy: “Cữu phụ, cữu mẫu, các người đều ở nhà à?”

“Ngươi tới đây đương nhiên phải ở nhà.” Lâm Hàn lấy cái bàn vuông để ở phía đầu giường đặt ở giữa giường, Sở Tu Viễn đặt đĩa lên trên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại Bảo Bảo lập tức vén chăn lên: “Bánh tùng!?”

Tiểu thái tử nhìn qua: “Bánh tùng?”

Lâm Hàn gật đầu, vừa thấy Đại Bảo Bảo đưa tay: “Sở Bạch!”

Bàn tay tiểu hài tử cứng đờ giữa không trung, ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình của nương nó cực kỳ nghiêm túc, theo bản năng rút tay về: “Nương… Có chuyện gì vậy?”

Lâm Hàn vừa thấy còn có thể hù dọa nó, đáy lòng rất hài lòng: “Rửa tay chưa?”

“Con…quên mất.” Hài tử mím môi, bò lên đầu giường, nơi đó có nửa chậu đồng nước. Hài tử xắn tay áo lên, tự mình rửa sạch liền bò trở về.

Tiểu thái tử thấy thế cũng chạy tới, Lâm Hàn tiến lên xắn ống tay áo nó lên. Tiểu thái tử tránh ra: “Cữu mẫu, để ta tự làm.”

Lâm Hàn buông tay, quay về phía Đại Bảo Bảo: “Con là đệ đệ, Thái tử là ca ca, có phải con phải chờ ca ca một chút không?”

Bàn tay tiểu hài tử lại cứng đờ, thúc giục tiểu thái tử: “Nhanh lên.”

“Được rồi.” Tiểu thái tử thả khăn lau vào trong chậu đồng, sải bước chạy tới, phát hiện quả sơn tra tách ra từng quả một: “Cữu mẫu, vì sao không xâu chúng lại?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-300.html.]

Lâm Hàn: “Như vậy rất bất tiện.” Nàng đưa cho nó một cái nĩa bằng bạc: “Dùng thứ này để ăn.”

Sở Tu Viễn không đợi Đại Bảo Bảo mở miệng náo loạn, cũng đưa cho nó một cái.

Lâm Hàn cầm chủy thủ trong đĩa, cắt một cái bánh tùng to bằng bàn tay của nam tử trưởng thành thành bốn miếng, lần lượt đưa cho Thái tử và Đại Bảo Bảo mỗi người một miếng: “Dịch nhi đừng chê ít, cữu mẫu sợ ngươi ăn nhiều thì buổi trưa không ăn cơm được.”

Tiểu thái tử gật đầu: “Ta biết, cữu mẫu.”

Lâm Hàn không khỏi nở nụ cười, thật sự là một hài tử ngoan.

Lại nhìn Đại Bảo Bảo đang nhai ngấu nghiến, đây là một hài tử gấu.

Cũng may nàng và Sở Tu Viễn biết công phu, đợi đến khi Đại Bảo Bảo hai ba mươi tuổi, nàng cùng Sở Tu Viễn muốn thu thập nó cũng có thể đè nó trên mặt đất rồi đánh.

“Đại Bảo Bảo, ăn hai ba miếng rồi không thể ăn thêm nữa, không thấy khó chịu sao?” Lâm Hàn mở miệng hỏi.

Đại Bảo Bảo muốn nói nó có thể ăn thêm rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà bụng của nó so với nó còn thành thật hơn, thực sự không thể ăn thêm được nữa. Vì một bữa ăn trưa mỹ vị, Đại bảo Bảo đành phải chia một nửa bánh tùng và sơn tra cho cha nương.

Tiểu thái tử rất muốn ăn, nhưng nó cũng biết không thể cậy mạnh, nếu không khó chịu chính là bản thân mình, liền theo Đại Bảo Bảo thúc giục cữu phụ cữu mẫu nó: “Hai người ăn nhanh lên một chút.” Ăn xong là hết rồi, nó cũng sẽ không thèm ăn nữa.

Lâm Hàn ăn nhiều đồ ngọt ngấy đến phát sợ, liền đem kẹo hồ lô đẩy cho Sở Tu Viễn: “Chàng ăn đi.”

Đại Bảo Bảo thật hâm mộ: “Nương đối với cha thật tốt.” Dừng một chút: “Nhưng mà kém hơn một chút so với con.”

“Khụ!” Đại tướng quân bị sặc.

Lâm Hàn muốn đánh hài tử: “Không được nói nữa. Làm cho cha con tức giận muốn đánh con thì ta cũng không giúp con được đâu.”

Đại Bảo Bảo che miệng lại.

Trưởng nữ của Thương Diệu, trưởng tỷ của tiểu thái tử đã định hôn, gần đây đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới của mình, không rảnh cùng tiểu thái tử chơi đùa. Hoàng hậu cung vụ bận rộn, càng không rảnh bồi tiểu thái tử.

Tiểu thái tử ngột ngạt trong thâm cung đã lâu, nhìn thấy một màn này nhịn không được nở nụ cười: “Cữu phụ, nhà ngươi thật thú vị.”

Sở Tu Viễn sửng sốt, thấy nó nhìn về phía Đại Bảo Bảo liền hiểu được: “Lúc tới đây mẫu hậu ngươi nói như thế nào?”

“Nói cái gì a?” Tiểu thái tử nghi hoặc khó hiểu.

Sở Tu Viễn: “Khi nào đưa ngươi trở về.”

“Mẫu hậu nói qua mấy ngày nữa.” Tiểu thái tử vừa nói ra lời này, Lâm Hàn không khỏi nhìn về phía Sở Tu Viễn, việc này không nhỏ a.

Loading...