Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 294

Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:23
Lượt xem: 31

Sở Tu Viễn giận đến bật cười, không nghĩ tới tiểu hài tử lại dám nói ngược lại như thế: “Vì sao ta phải nói cho con biết?”

“Bởi vì cha là cha con mà.” Đại Bảo Bảo nói như thể đương nhiên.

Sở Tu Viễn bị nó nói ngược lại đến mức bị chặn họng không biết nên nói cái gì.

“Đại Bảo Bảo, nếu không ngoan không có phần của con.”

Thanh âm của Lâm Hàn từ trong chủ viện truyền ra, sắc mặt tiểu hài tử đột nhiên thay đổi, lớn tiếng kêu lên: “Không được, nương!” Lập tức nghĩ đến chuyện nương nó dặn dò, lại kéo cổ họng hét to: “Mộc ca, Mộc ca ca, ngươi ở đâu? Tiểu Hầu gia, mau đi ra!”

“Gọi hồn à?” Sở Mộc từ phía nam đi tới, trong tay còn cầm một thanh kiếm gỗ, không phải là cái mà Đại Bảo Bảo vừa dùng thì còn là cái nào.

Tiểu hài tử kinh ngạc: “Huynh làm gì với thanh kiếm của đệ thế?”

“Ta nhặt được trên mặt đất.” Sở Mộc xoay kiếm một cái, nhướng mày với thằng nhóc: “Đệ nói của đệ, vậy đệ có làm được thế này không?”

Tiểu hài tử nhìn mà trợn tròn mắt, vội vàng chạy tới: “Sao huynh làm được thế? Dạy đệ với.”

Sở Mộc cười hỏi: “Vừa rồi gọi ta là gì?”

“Đại ca!” Hài tử cao giọng nói.

Sở Mộc vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được nói với Sở Tu Viễn: “Thúc phụ, nhi tử này của ngài lớn lên cũng được đấy.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta đã nói qua với thẩm thẩm ngươi rồi, nó lớn lên không phải anh hùng thì chính là gian hùng.”

Tiểu hài tử nhìn Mộc ca nó rồi lại nhìn cha nó, nghi hoặc khó hiểu: “Hai người đang nói cái gì vậy?”

Lâm Hàn vốn tưởng rằng tiểu hài tử rất nhanh sẽ đuổi theo, liền đặt bánh tùng lên trên mấy trường kỉ còn chưa có người ngồi, bước ra liền nhìn thấy bọn họ còn ở bên ngoài đông sương phòng tán gẫu, nhịn không được nói tiếp: “Nếu còn nói chuyện không đi rửa mặt thì đồ ăn cũng nguội hết đấy.”

“Hả? Đồ ăn ngon của con.” Tiểu hài tử hét lên một tiếng và chạy vào trong viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-294.html.]

Sở Tu Viễn giật mình, trừng mắt nhìn bóng lưng tiểu hài tử: “Còn không bằng khi còn bé đâu.”

Lâm Hàn gật đầu: “Khi còn bé khóc oa oa không cần chàng dỗ dành, hiện tại oa oa là đang cãi nhau với chàng, đúng là không bằng khi còn bé.”

Sở Tu Viễn nghẹn họng.

Sở Mộc nhịn cười đi vào trong phòng.

Sở Tu Viễn chờ hắn đi xa, hạ giọng nói: “Nàng không thể lưu lại chút mặt mũi cho ta sao.”

“Đại Bảo Bảo lại chẳng làm gì cả, chàng nói nó làm gì?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn há miệng: “...Ta chẳng qua chỉ là thuận miệng nói chơi thôi.”

“Nhưng Đại Bảo Bảo không phân biệt được, nếu nó nghe thấy, lại sẽ cảm thấy là chàng đang nhằm vào nó. Lần sau nếu lại quở trách nó, rõ ràng là lỗi của nó nhưng nó cũng sẽ cho rằng chàng cố ý nhằm vào nó.” Sắp ăn cơm, Lâm Hàn vốn không định nói những lời này. Nhưng mà, hôm nay không nói, để qua chuyện rồi lại sẽ quên: “Lúc trước ta đã nói với Đại Bảo và Nhị Bảo, sau này ở trước mặt nó nói chuyện phải chú ý một chút, chàng cũng giống như vậy.”

Sở Tu Viễn vươn ngón trỏ chỉ về phía mình, không dám tin: “Ta? Ta là cha nó!”

“Cho nên chàng nói chuyện phải cực kỳ thận trọng.” Lâm Hàn cũng không biết dạy con, cũng không biết Đại Bảo Bảo thích cha nương như thế nào, nhưng nàng biết nàng chán ghét cha nương ăn nói lung tung. Cho dù là giả vờ trước mặt hài tử, cũng phải giả bộ giống một chút: “Thường xuyên nghĩ gì nói nấy, đừng nói là tiểu hài tử như Đại Bảo Bảo, ngay cả Đại Bảo cùng Nhị Bảo cũng sẽ không nghe lời chàng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn muốn cười: “Người không rõ chân tướng nhất định cho rằng ta là cha dượng, ngươi là nương ruột.”

“Luận thời gian ở cùng một chỗ với hài tử, chàng là cha dượng.” Lâm Hàn nói xong còn gật đầu một cái, tỏ vẻ tán thành lời nói của hắn.

Sở Tu Viễn liền muốn phản bác, lời nói đến cổ họng đột nhiên phát hiện những điều Lâm Hàn nói là sự thật, mấy năm trước hắn vẫn luôn lo lắng cho “mọi người” mà đã quên gia đình nhỏ của mình.

Lâm Hàn thấy tốt liền thu, kéo tay hắn lướt qua đông sương phòng: “Dạy hài tử là chuyện cả đời, mà chàng trước kia lại chưa từng làm cha nương, quay đầu lại rồi cân nhắc xem sao, còn bây giờ phải ăn cơm trước. Nếu không đi thì Đại Bảo Bảo thì nên ăn hết bánh ta làm đấy.”

“Mới không có!”

Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn đều giật mình.

Ngước mắt lên, tiểu hài tử cầm một miếng bánh màu trắng đi về phía bọn họ.

Loading...