Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:40
Lượt xem: 48
Trong lòng Sở Tu Viễn thầm nói, nếu không phải hắn ngăn cản thì trên mộ Ngô Thừa Nghiệp cũng đã xanh cỏ rồi.
Nhưng mà, loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, một mình hắn biết là được.
“Chúng ta đoán là hắn làm, nhưng không có chứng cớ trực tiếp, cho nên thẩm thẩm ngươi mới nuôi bốn con ngỗng trong viện của ngươi để đề phòng chuyện không may.” Sở Tu Viễn nói: “Trước kia thẩm thẩm ngươi không thích ta dẫn bằng hữu đến nhà, cũng là bởi băn khoăn này. Nàng lại cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, vậy nên mới không nói cho ta với ngươi. Trong phủ ngươi xảy ra chuyện, thẩm thẩm ngươi mới nói cho ta nghe.”
Mới là lạ!
Lâm Hàn chỉ là không thích những bằng hữu của hắn tới đây ăn ăn uống uống.
Sở Mộc không biết chân tướng, tin là thật: “Thẩm thẩm đúng là biết dự kiến trước. Điểm này ta và thúc phụ đều không bằng nàng.”
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, chỉ cần có liên quan đến tiền tài và ăn uống thì thiên hạ này không ai có thể bằng nàng.
“Bệ hạ cho ngươi vài ngày nghỉ, mấy ngày nay cứ ở bên này, để thẩm thẩm ngươi làm chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể cho ngươi.” Sở Tu Viễn nói xong, dừng lại một chút: “Nếu có bằng hữu tới tìm ngươi thì các ngươi cứ đi ra quán rượu. Trong phủ của ngươi còn có một ít rau quả chưa hái, những thứ kia không thể để cho người ngoài biết được.”
Sở Mộc theo bản năng hỏi: “Là thứ gì?”
“Chính là đậu côve. Thẩm thẩm ngươi định nấu chín phơi khô để chúng ta ăn vào mùa đông, cho nên trong viện của ngươi có trồng một ít, đến tiết sương giáng là có thể thu hoạch được rồi.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Mộc cũng thích thịt hầm đậu khô, nhất là thịt kho tàu: “Ta sẽ nghe lời thúc phụ. Đúng rồi, lúc ta từ trong cung đi ra nghe người ta nói thân thể Tô mỹ nhân không tốt, bệ hạ bảo Trương Hoài luyện dược, nàng ta bị bệnh gì mà phải cần đến thuốc của Trương Hoài?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trương Hoài luyện dược sao?” Sở Tu Viễn nhíu mày: “Bệ hạ bảo hắn làm hỏa dược, hắn đã làm cả mấy tháng nay mà hỏa vẫn là hỏa, dược vẫn là dược, hắn biết luyện dược gì chứ?”
Sở Mộc: “Cái này ta không biết. Chờ một chút, thúc phụ, bệ hạ nghĩ như thế nào mà lại bảo hắn làm hỏa dược thế?”
“Là chủ ý của thẩm thẩm ngươi.” Sở Tu Viễn đem chuyện Lâm Hàn muốn sửa đường, sau đó làm ra hỏa dược, lại sợ bệ hạ đa nghi liền kéo đệm lưng, ai ngờ người làm đệm lưng kia quả nhiên là một tên ngu xuẩn hữu danh vô thực, khiến cho một mình Lâm Hàn được lợi, được hai ngàn cân bắp ngô, khoai đỏ nói đại khái qua một lượt.
Sở Mộc kinh ngạc đến không khép miệng lại được, vô cùng cảm thán: “Thẩm thẩm thật lợi hại. Mùa đông này chúng ta không cần phải mua lương thực nữa rồi.”
“Gạo trắng bột mì vẫn phải mua.” Sở Tu Viễn thuận miệng nói một câu, liền nhịn không được đi đoán tâm tư hoàng đế tỷ phu của hắn.
Sở Mộc thấy thế, không dám quấy rầy hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-288.html.]
Một lát sau, Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Mấy ngày nữa ta đi tới điện Tiêu Phòng hỏi một chút xem có phải thật sự bị bệnh hay không.”
“Hậu cung chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải bẩm báo cô mẫu, rất có thể cô mẫu còn rõ ràng hơn so với bệ hạ.” Sở Mộc nói.
Sở Tu Viễn cũng nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau hạ triều, Sở Tu Viễn liền đi tới điện Tiêu Phòng, lấy cớ là đến đón Thái tử, kỳ thật là hỏi thăm chuyện của Tô mỹ nhân.
Ngoại thần không tiện ở lại hậu cung quá lâu, Sở Tu Viễn làm rõ chân tướng sự tình xong liền dẫn theo tiểu thái tử trở về.
Đại Bảo Bảo ăn muối vừng rồi liền yêu mùi vị kia, buổi sáng khóc nháo đòi ăn, Lâm Hàn làm cho nó. Nghỉ ngơi giữa giờ cũng đòi ăn, Lâm Hàn thương nó nhưng cũng sẽ không dung túng vô điều kiện. Bị tiểu hài tử làm phiền đang muốn đánh cho một trận thì Thái tử tiến vào, trong lòng Lâm Hàn vui vẻ, liền nói với Đại Bảo Bảo: “Bằng hữu của con tới tìm con chơi kìa.”
Đại Bảo Bảo ngây ra một lúc: “Bằng hữu con à?” Quay đầu nhìn mới biết là Thái tử: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta đến chơi với ngươi mà.” Tiểu thái tử nói.
Đại Bảo Bảo lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta không chơi cùng với ngươi được rồi.”
Tiểu thái tử tò mò: “Vì sao thế?”
Đại Bảo Bảo bày ra dáng vẻ đương nhiên, nói: “Ta phải đi học a.”
Tiểu thái tử cười: “Ta cũng đi học. Lúc cữu phụ tới đón ta là ta đang ở trong lớp đấy.”
Lâm Hàn không khỏi quay sang Sở Tu Viễn, gấp gáp như vậy làm gì.
Sở Tu Viễn cười nói: “Nó sắp tan học rồi. Ta có hỏi thái phó, thái phó đồng ý ta mới mang nó ra ngoài. Đại Bảo Bảo, đến giờ lên lớp rồi.”
“Nhưng con đói bụng.” Tiểu hài tử sờ sờ bụng: “Không ăn no không có sức đi học.”
Lâm Hàn xì một tiếng: “Đại Bảo Bảo, biết người lúc đói nhớ nhanh nhất, học nhanh nhất không?”
Tiểu hài tử không biết, cũng không tin, cho nên liền lớn tiếng nói: “Nương lại gạt người!”
Tiểu thái tử quay đầu đánh giá cữu mẫu một phen, tại sao nó lại cảm thấy không giống gạt người a.