Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:33
Lượt xem: 38
Thương Diệu gật đầu: “Trẫm có thể cho ngươi bách kim trước. Ngươi làm cái này không được thì trẫm cũng sẽ không đòi lại. Nếu thành công, lợi nhuận của năm năm tới sẽ được chia đôi.” Hắn nói xong liền nhìn chằm chằm Lâm Hàn, chờ nàng tỏ thái độ.
Lâm Hàn chỉ muốn trợn trắng mắt, hoàng đế này coi nàng là kẻ ngốc, hay là ngày đầu tiên nàng quen biết hắn chứ?
“Bệ hạ, ngài nghĩ kỹ rồi chứ?” Lâm Hàn cố ý cười như không cười hỏi: “Nghĩ kỹ rồi thì chúng ta liền ký tên.”
Trong lòng Thương Diệu như hẫng một nhịp, liền nhìn Sở Tu Viễn, phu nhân ngươi lại có chuyện gạt trẫm rồi.
Lâm Hàn: “Ngài không cần nhìn phu quân đâu, hắn chẳng biết cái gì hết.”
Thương Diệu mặt không biến sắc tim không nhảy, vẫn thản nhiên cười cười: “Trẫm đột nhiên cảm thấy bách kim có hơi ít, thiên kim được không?”
Lâm Hàn lại muốn tặng hắn một cái liếc mắt, hoàng đế này - không trách Hàn vương liên hợp với thái hậu cùng Ngô Thừa Nghiệp cũng đấu không lại hắn, tâm tư linh hoạt đến cỡ này cũng chẳng có ai bằng.
“Thiếp thân tạ ơn bệ hạ.” Lâm Hàn cung kính nói.
Thương Diệu thử thăm dò nói: “Chuẩn bị bút mực, trẫm lập cho ngươi chứng từ.”
“Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, chưa từng nói đùa, thiếp thân tin tưởng bệ hạ không làm mấy cái trò vô lại kia, chứng từ thì thôi cũng được. Ngài nói chuyện với phu quân, thiếp thân lệnh nha hoàn hái một ít trái cây vào.” Lâm Hàn thấy tốt liền thu, nhường thư phòng lại cho quân thần hai người.
Thương Diệu chờ nàng biến mất, cười lạnh một tiếng, quay sang Sở Tu Viễn: “Phu nhân ngươi lại làm trò quỷ gì đấy?”
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Gần đây ngoại trừ việc này cũng chỉ có bông thôi.”
“Hoa sao?” Thương Diệu nhíu mày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn: “Bông này không phải là bông hoa mà chính là bông vải. Theo lời của phu nhân, cái này dùng xe sợi dệt vải, có thể trồng được trên diện rộng. Cũng giống như khoai đỏ, bắp ngô, nó thích hợp trồng ở phía bắc.”
Thương Diệu: “Trẫm mà không hỏi ngươi, ngươi dự định khi nào thì nói?”
“Bệ hạ, thần không phải cố ý giấu diếm, là bên trong thứ kia có hạt cứng, lại không thể lột ra giống như kén tằm. Phu nhân gần đây đang tìm người làm công cụ để lấy hạt bông. Về phần có thể làm ra hay không, khi nào làm ra, ngay cả chính nàng cũng không biết, thần nào dám tùy tiện bẩm báo với bệ hạ.” Sở Tu Viễn cười khổ nói: “Sau khi lấy hạt bông ra rồi, nghe ý tứ phu nhân thì còn phải xử lý nữa, dù sao cũng là rất phiền toái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-284.html.]
Thương Diệu ngẫm lại: “Thứ kia đắt, hay là tơ lụa đắt?”
Sở Tu Viễn trả lời không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là tơ lụa.”
“Giá không cao bằng tơ lụa, phu nhân ngươi nghĩ như thế nào mà lại trồng thứ kia? Dân chúng thiếu chính là thức ăn, không phải y phục, trẫm không có khả năng lại thưởng nàng thiên kim, thậm chí là bách kim.” Thương Diệu nghĩ không ra: “Làm chuyện tốn công vô ích như vậy, thật không giống phu nhân ngươi.”
Sở Tu Viễn cười nói: “Nàng còn cho bệ hạ hoả dược nữa mà.”
“Đó là nàng muốn sửa đường, sửa xong đi ra ngoài chơi, thật cho rằng trẫm không biết à.” Thương Diệu liếc hắn một cái: “Phu nhân ngươi làm không ít chuyện lợi quốc lợi dân, nhưng chẳng có chuyện nào là bất lợi cho mình.”
Sở Tu Viễn há miệng, lại phát hiện không có lời nào để nói.
Một lát sau, Đại tướng quân thăm dò nói: “Bệ hạ, ở hậu viện có bông, theo thần đi ra đó xem một chút nhé?”
Thương Diệu đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài.
Đi về phía hậu viện nhìn thấy từng hàng cây có trái thon dài lộ ra hoa trắng nhỏ, hắn chưa từng thấy loại này bao giờ: “Chính là cái này à?” Hắn chỉ vào một dãy cây này còn cao hơn cây kia.
Sở Tu Viễn: “Không phải. Phu nhân nói cái này là vừng, có thể dùng để làm dầu. Thần đã nhắc nàng rằng năm ngoái muốn dùng đậu nành làm dầu thì không làm ra được, nàng còn muốn thử lại, thần cũng không tiện ngăn cản…”
“Ngươi là ngăn không được.” Thương Diệu không chút khách khí nói thẳng ra.
Khuôn mặt Đại tướng quân ngẩn ra: “Bệ hạ...” Đừng nên xát muối vào vết thương người ta như vậy chứ.
“Ngươi cả ngày không có ở nhà, nàng muốn giấu diếm ngươi thì cứ trồng xuống rồi lại thu vào, ngươi cũng không biết.” Thương Diệu nói.
Trong lòng Sở Tu Viễn thoải mái hơn một chút, trong cái nhà này không chỉ có một mình hắn không có quyền nói chuyện là tốt rồi. Thế nhưng lại sợ bị xát muối vào vết thương, vội vàng chỉ cây bông: “Ở bên kia, trồng có nửa mẫu.”
Thương Diệu sải bước qua, quả nhiên nhìn thấy một loạt những quả màu xanh hé ra cái miệng nhỏ, lộ ra hoa nhung màu trắng: “Cứ hái như vậy à?” Hắn đưa tay ra định hái.
“Không được.” Sở Tu Viễn vội vàng ngăn lại: “Như vậy là còn chưa chín đâu, để thần đi tìm một cái.”