Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:35:30
Lượt xem: 46
Lâm Hàn đưa cây trâm giả hoa cho hắn: “Dịch Nhi, để nha hoàn đặt lên trên xe cho con có được không?”
“Con phải quay về rồi sao?” Tiểu Thái tử lộ vẻ không nỡ.
Lâm Hàn cười nói: “Còn có thể chơi thêm lúc nữa.” Nàng khựng lại rồi bảo: “Cho dù con ở lại, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không có thời gian rảnh để chơi cùng con, chúng nó cũng phải đọc sách nhận biết chữ như con vậy. Nếu không thì sau này lên phố mua sắm đồ gặp phải người cực kỳ thông minh, bị người ta lừa còn chẳng biết bị lừa như thế nào.”
Tiểu Thái tử gật đầu: “Cữu mẫu nói đúng. Con không hiểu biết nhiều như phụ hoàng.”
Lâm Hàn nói thầm, phụ hoàng con đã thành tinh luôn rồi. Đến khi con năm mươi tuổi cũng không hiểu biết nhiều như khi y mới ba mươi.
“Cữu mẫu không lừa con chứ.” Lâm Hàn nói.
Tiểu Thái tử gật đầu rõ mạnh: “Cữu phụ đưa con quay về sao?”
Lâm Hàn: “Sở Mộc đưa con đi. Nhưng có một chuyện con phải ghi nhớ, tới Tuyên Thất trước, đưa quà quà của phụ hoàng con cho y, rồi cữu mẫu lại làm thêm đồ ăn ngon cho con, chia làm hai phần, một phần cho phụ hoàng con, một phần cho con và mẫu hậu của con. Đã nhớ chưa?”
“Con nhớ rồi.” tiểu Thái tử cười đáp.
Lâm Hàn xoa đầu thằng bé: “Các con ra sân chơi một lúc, ngài không còn thời gian rảnh để chơi nữa.”
“Vâng ạ.” Tiểu Thái tử thấy nha hoàn đi vào thu dọn đồ đạc, bèn đi theo Sở Dương: “Đại Dương, chúng ta chơi cờ đi. Ta cũng biết chơi cờ, a tỉ dạy ra rồi.”
Đại Bảo Bảo ôm xúc cúc của nó lên: “Xúc cúc.”
Tiểu Thái tử chỉ Sở Ngọc: “Các ngươi chơi đi.”
Sở Ngọc không muốn chơi cùng Đại Bảo Bảo, vì thằng bé thích chơi xấu, nó thà chơi cùng với Thái tử người gọi nó là “Tiểu Ngọc” cả ngày còn hơn.
Cho dù Thái tử chơi cờ cùng với ca ca của nó, nó đứng ở bên cạnh nhìn cũng được.
“Ta muốn chơi cờ, không muốn chơi xúc cúc.” Sở Ngọc nói.
Đại Bảo Bảo không phát hiện ra điều không đúng, nó quay người sang nhìn nương của nó: “Nương, xúc cúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-247.html.]
“Nương mệt rồi. Để ca ca chơi cùng với con.” Lâm Hàn nói: “Ca ca không chơi với con thì con tạo niềm vui cho ca ca, ca ca sẽ chơi với con.”
Đại Bảo Bảo lại rơi vào trong do dự ngập ngừng.
Sở Dương kéo Sở Ngọc và tiểu Thái tử rời đi.
Đại Bảo Bảo nhìn mấy ca ca rồi lại quay sang nhìn cha nương.
Sở Tu Viễn: “Nương con làm cho các con rất nhiều đồ ăn ngon, đã mệt đến nỗi không gượng nổi nữa, con không thể để nàng nghỉ ngơi chút sao?”
Đại Bảo Bảo mím môi chạy đi tìm ca ca.
Không biết là cho Sở Ngọc lợi lộc gì, hay là đồng ý điều kiện gì của nó mà một lúc sau, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo tay trong tay tới con đường trước chính viện đá xúc cúc.
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đi xem miến khoai lang, Thế nhưng nó vẫn chưa khô hẳn.
Lại qua hai nén nhang mà vẫn chưa được, nhưng kéo dài thêm thì Sở Mộc vào cung sẽ không về nữa. Lâm Hàn dứt khoát sai đầu bếp thu miến lại, giục gia đinh tới cách vách gọi Sở Mộc, đưa tiểu Thái tử về cung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thương Diệu rất tò mò đối với món miến khoai trong lời của Sở Tu Viễn, nên tối đó bèn sai người xào miến khoai tiểu Thái tử mang về.
Ngày hôm sau, y sai quan lại của vườn Phù Dung thịt một con lớn, bữa trưa y ăn thịt lợn hầm miến khoai lang, Sở gia ăn thịt kho, sườn heo chưng và chân giò hầm.
Giữa bữa ăn, Sở Tu Viễn không nhịn được bảo: “Phu nhân, vi phu chưa từng lừa nàng đúng chứ chứ.”
Bỗng dưng hắn nói một câu như thế, Lâm Hàn phải nghĩ một lúc lâu rồi mới biết ý hắn chỉ, “Hoàng đế sẽ không đối xử tệ bạc bọn họ”, nàng bảo: “Thịt lợn ư? Hay là ta dạy y cách nuôi như thế nào?”
Sở Tu Viễn: “Không chỉ là cái này.”
“Còn có gì khác nữa?” Lâm Hàn không tin.
Sở Tu Viễn cười cười không lên tiếng.
Qua khoảng hai tháng, trời đã rất lạnh, Lâm Hàn ở trong phòng kể chuyện cho Đại Bảo Bảo, Sở Tu Viễn và Sở Mộc quay về nhưng cả hai không đi vào trong nhà, Lâm Hàn nghe thấy tiếng nha hoàn và gia đinh tíu ta tíu tít, như thể chưa từng gặp bọn họ bao giờ vậy.
Lâm Hàn bế Đại Bảo Bảo ra ngoài, trông thấy thứ đồ trong tay Sở Mộc thì giật nảy mình: “Ngươi, ngươi cầm cái gì đấy?!”