Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:35:11
Lượt xem: 60
Một đám người chạy ra ruộng, Lâm Hàn giao Đại Bảo Bảo cho Sở Tu Viễn, chỉ vào dây khoai lang rồi nói với chủ nhân của “ngỗng trắng”: “Bắt đầu cắt từ gốc. Dây leo này giữ lại để nuôi dê, hoặc dùng nhóm lửa cũng được.”
“Sao có thể nhóm lửa được.” Nữ chủ nhân của “ngỗng trắng” nói, sau đó cắt dây leo đặt sang hai bên bờ ruộng: “Sau đó thì sao?” Nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Đào từ hai bên sườn đào vô, đừng đào quá sâu, khoai lang phía dưới chắc chắn sẽ rất lớn.”
Người trong thôn vẫn luôn tò mò bên dưới là củ quả gì, nhưng lại sợ Lâm Hàn phát hiện sẽ không nói cho bọn họ cách ăn và cách lưu trữ nên vẫn không dám động vào.
Lâm Hàn vừa nói xong, những người khác cũng hỗ trợ đào. Chỉ một lát sau đã thấy một lớp vỏ đỏ tía hiện ra.
Lâm Hàn vội nói: “Thử xem có thể kéo ra được không, nhẹ một chút.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Người trong thôn đã quen với việc trồng trọt, Lâm Hàn nói kéo, bọn họ lập tức ngồi xổm xuống, dùng cuốc bới đất xung quanh ra, nháy mắt đã để lộ ra nửa củ khoai lang.
Chủ nhân của “ngỗng trắng” duỗi tay túm lấy, kết quả nghe được một tiếng “ bịch” —— gãy rồi.
Bốn phía trở nên an tĩnh.
Thương Diệu khẽ cười một tiếng: “Đã nhắc nhở các ngươi nhẹ nhàng một chút, các ngươi còn không tin. Ta nói các ngươi biết, chuyện khác có thể không nghe lời đệ muội nhà ta nhưng việc này chỉ có thể nghe nàng.”
Nữ chủ nhân của “ngỗng trắng” đỏ mặt: “Thực xin lỗi, ta, ta không biết nó lại giòn như vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Không sao, ai làm lần đầu cũng đều không biết. Thứ nhất là nó rất giòn, thứ hai là bên dưới không chỉ có một củ.” Nghe được có người nói ba củ, nàng lại nói: “Cũng không chỉ có ba thôi đâu. Một gốc có khoảng năm sáu củ là chuyện bình thường. Nhiều gốc còn có tới bảy tám củ. Ngươi có thể lôi được một củ nhưng không thể nào lôi hết tất cả, cho nên ta mới nhắc các ngươi nhẹ tay một chút.”
“Nhiều như vậy?” Mọi người đồng loạt hô lên.
Lâm Hàn gật đầu: “Tiếp tục đi.”
Chủ nhân của “ngỗng trắng” đào phần bị gãy lên đặt sang một bên, lại tiếp tục đào xung quanh, quả nhiên nhìn thấy dưới gốc này còn có mấy củ, chẳng qua nó khá nhỏ: “Sao lại nhiều như vậy?”
Thương Diệu thầm nhủ, không nhiều làm sao có thể thu được sản lượng ba ngàn bốn ngàn cân trên một mẫu.
“Các ngươi mau đào đi.” Thương Diệu thúc giục nói.
Người trong thôn cho rằng bọn họ vội vã trở về, người vây xem náo nhiệt lập tức tản đi, người nấu cơm, người đào khoai lang.
Thương Diệu thấy thế bèn kêu thôn trưởng đưa y đi dạo quanh thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-236.html.]
Thôn trưởng theo bản năng nhìn Lâm Hàn.
Khương Thuần Quân cùng Thẩm Xích Tiêu cũng đang đi đào khoai lang, Lâm Hàn sai hai người bọn họ ở ngoài ruộng giám sát công việc, nàng theo Thương Diệu vào thôn.
Thương Diệu cười nhạo nói: “Tới chỗ này lại thành ta nghe theo lời ngươi.”
“Lần trước bọn ta cùng huynh trưởng tới đây, là bọn ta nghe theo ngài đó.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu nghẹn lại, trừng mắt nhìn nàng rồi nhanh chóng đi mất.
Tiểu Thái tử vội vàng theo sau.
Sở Mộc mở miệng nói: “Ta dắt ngài nha, chúng ta và Đại Bảo cùng Nhị Bảo cứ đi từ từ.”
Tiểu Thái tử dừng lại, phát hiện Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng ở phía sau, lại nhìn cha nó đang nói chuyện với cữu cữu, không đếm xỉa tới nó, bèn đưa tay nhỏ ra: “Biểu ca, vì sao chúng ta phải tới nơi này đào khoai?”
“Bởi vì nơi này nhiều đất đai nên cũng có nhiều khoai lang.” Sở Mộc nhỏ giọng nói: “Hơn nữa nơi này là thực ấp của cữu cữu ngài, không cần tốn bạc mua.”
Tiểu Thái tử hiểu ra: “Chả trách. Biểu ca, ngỗng trắng mà các ngươi nói ở đâu vậy?”
“Ngài muốn nhìn ngỗng trắng đã dọa Đại Bảo Bảo phát khóc sao?” Sở Mộc cười hỏi.
Tiểu Thái tử mở to hai mắt liên tục gật đầu: “Đúng vậy, Sở Bạch Bạch bị ngỗng trắng dọa khóc, vừa nghe là đã thấy thú vị. Biểu ca, có thể mang ta đi xem không.”
“Tên vô lại.” Sở Mộc xoa đầu nhỏ của nó, còn muốn gì đó thì lại thấy đám Lâm Hàn dừng lại: “Chúng ta qua đó xem đi.”
Sở Dương và Sở Ngọc nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy mấy lão nhân đang đan lát đồ vật thì rất thất vọng: “Sao lại là chế tác đồ thủ công vậy.”
“Chế tạo đồ vật thì sao?” Lâm Hàn tò mò.
Sở Dương: “Bọn con còn tưởng rằng có gì đó thú vị.”
“Làm đồ thủ công cũng có chỗ đặc biệt mà.” Lâm Hàn sợ nhất là tiểu hài tử cái biết cái không nhưng lại cho rằng mình đã hiểu hết tất cả, chỉ vào nhánh liễu thô trong tay lão nhân: “Loại này chỉ có thể dùng để chế tạo đồ hốt rác thôi.”
Lão nhân vốn dĩ đang quan sát Sở Dương, nghe vậy bèn không nhịn được nhìn sáng Lâm Hàn: “Phu nhân nói mình biết thứ này, thật sự là hiểu về nó sao? Ngài cũng từng làm qua?”
Lâm Hàn cười lắc đầu: “Ta chưa từng. Chỉ là ta có nghe người ta nói một câu…” Lại nhìn sang Sở Tu Viễn, nhưng bên cạnh Sở Tu Viễn lại là Thương Diệu, hoàng đế bệ hạ tưởng rằng nàng đang nhìn y, rồi lại cảm giác được có gì đó không ổn, nghe thấy Lâm Hàn chậm rãi nói: “Thô liễu bá ki tế liễu đẩu, thế nhân đô hiềm lão bà sửu.”