Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:55:42
Lượt xem: 45
“Quácccc!!!”
Con ngỗng trắng lớn hét một tiếng dài, lảo đảo về phía trước rồi ngã bịch trên mặt đất.
Đại Bảo Bảo gào khóc: “Nương...”
“Không sao rồi, không sao rồi, không sao rồi.” Lâm Hàn vội vàng đỡ lấy Đại Bảo Bảo.
Đại Bảo Bảo đưa tay ôm cổ Lâm Hàn: “Nương, hu hu hu…”
Lâm Hàn vội vàng nói: “Không khóc, không khóc nữa, ngỗng c.h.ế.t rồi, sẽ không đuổi theo con nữa.”
“Đúng vậy, Đại Bảo Bảo, đừng khóc, ngỗng bị nương đánh c.h.ế.t rồi.” Sở Dương cũng khuyên theo.
Sở Ngọc giữ chặt bắp chân của cậu nhóc: “Đúng vậy, đừng khóc, Đại Bảo Bảo, ngỗng thật sự đã c.h.ế.t rồi.”
“Ai làm?!”
Lâm Hàn theo bản năng nhìn qua, một nữ tử đen sạm gầy gò hai tay chống thắt lưng, đang nhìn bốn phía. Chú ý tới vỏ kiếm bên hông Sở Tu Viễn, nàng ấy giơ tay chỉ vào hắn: “Có phải là ngươi không? Có phải là ngươi không?”
Sở Tu Viễn: “Ta…”
“Đền ngỗng cho nhà ta.” Nữ tử gầy đen bước một bước đến trước mặt Sở Tu Viễn: “Không đền thì đừng hòng đi!”
Lâm Hàn vội vàng đi qua: “Vị đại tẩu tử này, ngươi hiểu lầm rồi, không phải hắn, là ta.”
Nữ tử kia quay phắt về phía Lâm Hàn, thấy nàng ôm một hài tử: “Là ngươi sao?” Trong mắt nàng ấy lộ vẻ không tin: “Người này có phải là nam nhân của ngươi không?” Nàng ấy chỉ vào Sở Tu Viễn: “Đừng có nghĩ rằng ngươi là nữ nhân, còn mang theo hài tử nữa mà ôm chuyện lên người mình thì ta sẽ không bắt các ngươi bồi thường.”
Lâm Hàn không hiểu sao lại muốn cười: “Thật sự là ta. Không tin hỏi người trong thôn của ngươi xem.” Ánh mắt nàng liếc qua thấy mọi người ở đầu thôn đều chạy tới: “Bọn họ có thể làm chứng thật sự là ta.”
“Thôn trưởng, ngài cũng nhìn thấy à?” Nữ tử kia hỏi một người ở trong đám người.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, lão giả lúc trước nói chuyện cùng bọn họ đi ra: “Là nàng, không phải nam nhân của nàng.”
Nữ tử kia lại đánh giá Lâm Hàn một phen, thấy trên mặt Đại Bảo Bảo tất cả đều là nước mắt, không khỏi lộ ra vẻ do dự.
Lâm Hàn nhìn thấy nàng như vậy, ngược lại sinh ra chút hảo cảm: “Ngươi yên tâm, nên bồi thường bao nhiêu thì sẽ bồi thường bấy nhiêu. Thuần Quân, vào xe lấy một xâu tiền ra đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-211.html.]
“Một xâu tiền?”
Đám người kinh hãi kêu lên một tiếng.
Nữ tử đen gầy kia lại càng kinh hãi trợn tròn mắt - một xâu tiền, nhà bọn họ thắt chặt thắt lưng quần một năm cũng không tiết kiệm được nhiều như vậy.
“Nhưng có một điều kiện tiên quyết, chúng ta còn chưa được ăn cơm, để cho người nhà ngươi hỗ trợ xử lý một chút rồi làm cho chúng ta ăn.”
Nữ tử gầy gò kia liên tục gật đầu: “Được, được, ta đi ngay bây giờ.” Nàng ấy xách con ngỗng đi, cũng không đợi Khương Thuần Quân cầm tiền tới.
Trên mặt chúng thôn dân lộ ra vẻ ảo não - tại sao không phải ngỗng nhà bọn họ bị một kiếm c.h.é.m c.h.ế.t chứ?
Sở Tu Viễn lớn lên trong thôn, rất rõ ràng một con ngỗng đực trưởng thành đối với hộ nhà nông có ý nghĩa gì - trừ dê bò ở bên ngoài, đây chính là gia sản quan trọng và đáng giá nhất, cũng có thể trông nhà hộ viện.
Trong thôn dã thú rất nhiều, thôn dân vì bảo vệ hoa màu mà không thể không luyện ra một thân sức lực, người già trẻ nhỏ đều không dễ chọc, dân phong cực kỳ dũng mãnh. Sở Tu Viễn trước đó định ngăn cản Lâm Hàn chính là sợ không dễ dàng, lại không thể không bại lộ thân phận, không nghĩ tới - thực sự không nghĩ tới việc lại được giải quyết như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Phu nhân, đem Đại Bảo Bảo cho ta.” Sở Tu Viễn biết tiểu hài tử không thích cho hắn ôm: “Nương ôm con mệt đến mức cánh tay vừa nhức vừa đau, để cho nương con nghỉ một lát đã.”
Đại Bảo Bảo chớp chớp mắt nhìn Lâm Hàn, không nói được cũng không nói không được.
“Để nương nghỉ ngơi một chút nhé?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử bẹp miệng, do dự một lúc rồi đưa tay mập mạp cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn thấy cậu nhóc với dáng vẻ đáng thương như vậy thì rất muốn cười, nhưng nước mắt trên mặt nhi tử còn chưa khô, hắn chỉ có thể nhịn cười nói với Lâm Hàn: “Tranh thủ lúc mọi người trong thôn bọn họ đều ở đây, phu nhân, nói tính toán của chúng ta ra cho bọn họ nghe một chút.”
Trưởng thôn kia không khỏi hỏi: “Các ngươi đến thôn chúng ta có chuyện gì?” Không chỉ là đi ngang qua.
Lâm Hàn chỉ vào xe kéo cách đó không xa: “Mấy cây nho nhỏ màu xanh non trên kia các ngươi có thấy không? Là thế này, thứ này là phu quân ta trong lúc vô tình phát hiện ra, chịu hạn chống lụt, cho dù là trồng ở trên đất cát hay đất sỏi đá thì cũng đều có thể sống được. Chúng ta muốn thôn dân trong thôn của ngươi trồng giúp, cây giống thì không cần tiền, nhưng chờ đến mùa thu hoạch thì cho chúng ta ba thành.”
“Có chuyện tốt như vậy sao?”
Không biết ai nói một câu.
Lâm Hàn cũng không tức giận: “Chúng ta không có đất, phu quân ta còn phải làm việc. Ta là một nữ nhân còn phải trông nom hài tử cũng không tiện mua đất thuê người trồng. Nhưng ném đi lại cảm thấy đáng tiếc, liền muốn giao cho thôn dân phụ cận thành Trường An. Ta cùng phu quân ta thấy người trong thôn các ngươi không tệ, mới nhất thời nảy sinh ý định tìm các ngươi.”
“Làm sao ngươi biết người trong thôn chúng ta không tệ?” Thôn trưởng căn bản không tin lý do của Lâm Hàn.